Chia sẻ

Tre Làng

MÌNH BỊ HIẾP

Không biết các bạn sao chứ nhưng mình rất hay bị hiếp, toàn bởi các thiên thần. Nghe như phịa í nhở? Cơ mà khổ, lại rất thật. Thiên thần của mình, tơ khoảng 21, già thì cũng chỉ xấp xỉ 45. Vắn tắt mà nói, tuyền trong độ tuổi đánh nhắm tốt, lại chả lo vi phạm pháp luật. Có điều, chúng toàn đè mình ra hiếp, mặc dù mình đã ra sức chống cự quyết liệt, ráo riết. Nhưng cuối cùng đành bất lực, buông xuôi bởi chúng quá khỏe và ham hố quá khốc liệt, nhiệt thành. Tuy có trái với mong muốn, sở nguyện của mình một tí, nhưng không sao, sướng là được. Cũng thật với các bạn, không mệt làm sao mà...sướng được, phỏng ạ?

Mình rất muốn tố cáo chúng ra trước công luận và luật pháp. Nhưng của đáng tội, công luận khi nghe tin này chắc cười phụt dắm non, mặt đỏ, tai tía mà chửi mình nhố nhăng, bố láo ăn cắp, vu vạ la làng. Còn pháp luật, hehe rất tiếc, chủ thể của tội hiếp dâm chỉ có thể là liền ông chứ tuyệt nhiên không phải liền bà. Thực tế sinh động cho hay rằng trong sự hiếp, liền ông và liền bà trong hành vi là tương đương. Mình cũng đã có kiến nghị với cuốc hội sửa đổi vấn đề này cho phù hợp với thực tế, và quan trọng hơn cả là giành lại chút công bằng cho các đấng tu mi. Ai đời, cũng một hành vi giống nhau, cấu thành một tội danh đã định, kẻ thì chăn kiến, người thì thênh thang. Thế là thế đéo nào???

Nhưng hôm qua mình bị một cú hiếp rất kinh hoàng nhưng không bởi các thiên thần. Với các thiên thần, dù có kinh hãi mấy mình cũng chỉ cười khẩy mà cho rằng, âu cũng là những trải nghiệm tao nhã, tích trữ, dành dụm để tuổi già lúc lắc đi bộ, đánh cờ có cái mà kể với bạn bè. Mình bị hiếp bởi một gã giai. Làng nước ôi, đẹp giai dã man con ngan luôn.

Mình quen gã giai này cũng dăm bảy năm nay. Hơn mình đôi ba tuổi mà cái gì cũng có, biệt thự năm trăm mét vuông, Lếch-xù ba tỉ rưỡi, vợ tốp 20 ảnh hậu, công ti vừa vừa thôi nhưng cũng đến hàng trăm quân. Mỹ mãn nhé! Thú thật, gặp gã rồi soi lại mình. Giời ạ, muốn chết quá mà sao nó đéo chết được, hẹ hẹ.

Mình làm tư vấn chính cho công ti của gã, từ luật lá ba que cho đến chiến lược phát triển lông gà, triết lý kinh doanh tiết canh.Tất tật... Không biết gã có nghe hay không nhưng thấy mọi nhẽ tốt lên. Mình mừng, tiền cũng khăm khẳm túi. Thành thật mà nói mình cũng có tí đóng góp, nhưng công sức, sự tận tâm và tài năng của gã mới là quan trọng. Mình với gã, trong công việc chả khác mấy chuyện ông Diệm với ông Nhu, ngoài công việc tình thân cũng như anh em bào đệ, đôi khi còn hơn bởi có sự tương kính. Mình thầm cảm ơn giời đất cho mình có một ông anh, một ông bạn. Đời thế cũng đủ để đáng sống.

Cho đến hôm qua, khi gã gọi mình đi bar bú rượu. Chuyện này vưỡn hay những lúc dông dài, nhàn hạ. Gã là người kỹ tính, nhất là trong chuyện phong cách bên ngoài ở những chốn đông người. Khác hẳn mình, đã nhếch nhác lôi thôi lại còn bù bựa. Gã mắng mình bao lần về những sự cẩu thả đó. Thế nên mình cũng cần phải thay đổi. Sự thay đổi mà làm cho mọi nhẽ tốt lên thì nên, chứ phỏng? Mình bận quần Jean đen, áo sơ mi hồng kiểu cách, lạch cạch phóng xe đi. Vợ mình lườm theo, xỉa xói mình chuyện đỏm dáng. Trong tư duy của các bà vợ, sự đó báo hiệu một nguy cơ không mấy hay ho nhưng chúng lại rất ít khi hiểu, các ông chồng cũng cùng một suy nghĩ khi thấy các bà vợ ăn diện một cách bất ngờ. Nhưng thôi. Kệ mẹ. Đi đã...

Đến nơi đã thấy gã ngồi quầy bar, nốc Tách-quy-la ừng ực. Thường thì gã rất ít khi nốc loại rượu nặng nhọc này nên mình thấy cũng là sự lạ. Mà hình như gã chưa về nhà thì phải, vẫn quần tây đen, sơ mi trắng, cà vạt xanh lỏng cổ. Trông gã kiểu cách, hào hoa và bất cần. Mình ngồi thi rượu với gã trong bao ánh mắt soi mói lẫn ngưỡng vọng của khách bar. Đâu đó còn hắt lên những cái liếc xéo thèm thuồng của kính thưa các loại gái thuộc đủ các loại U. Lũ gái đề mô đứng quầy mặc Jean cộc đến bẹn, thun trắng chỉ che hết phần ngực, lộ ra những đường cong và khoảng trắng chết người nhảy như choi choi trước mặt. Gã mặc, tưng tửng, u lì bú rượu tỉ mỉ. Thi thoảng rút vài tờ hai trăm đỏ hồng nhét ngực các em thủng thẳng. Hình như gã có tâm sự? Mình cũng đéo hơi đâu hỏi. Vả lại còn bận uống, bận nhìn, bận chim gái.

Đêm càng khuya, nhạc càng mạnh, gái tràn ngập sàn. Mình hứng thú cực độ, cũng lắc lư, nghẹo đầu, vẹo cổ, nhắm mắt như lên đồng. Bất chợt gã vỗ vai, thôi về. Anh đưa mày về. Mình chưng hửng nhưng cũng không dám cự cãi. Đã bảo mình kính trọng, ngưỡng mộ gã mà lị.

Mình quên béng đi cái xe máy của vợ, leo xe gã ngồi...

Gã mở đĩa nhạc sàn cực mạnh. Mình chưa dứt cơn hứng khởi nên giật đùng đùng. Gã lầm lũi vần vô lăng, nhẫn nại và cam chịu. Thế là đéo được rồi, mình tắt ngéo cái đĩa nhạc, hất hàm, có chuyện gì à? Hình như chỉ chực có thế, gã dừng xe, gục đầu vô lăng rấm rức khóc. Ơ hay, thế là thế đéo nào? Mình vỗ vai động viên, có gì để mai tính hoặc lượn chỗ nào xa ngái một thời gian mà refesh lại tâm hồn. Gã ừ nhẹ, rồi bất giác ôm chầm lấy mình, thút thít, mỗi mày hiểu anh. Mình kệ cho gã ôm. Những thằng liền ông, dù có mạnh mẽ mấy cũng cần những bờ vai những khi buồn bã, sầu đời. Như mình vậy, vẫn hay tựa đầu vào vai, vùi mặt vào tóc những thiên thần đáng kính. Còn gã, lại gục vào vai kẻ bù bựa như mình. Ôi mẹ đời, sao lại lắm trái ngang???

Thôi, đến đây mình không kể nữa đâu. Ngượng bỏ mẹ! Chỉ biết sau hôm đó gã tếch đi đâu không rõ nhưng vẫn nhắn tin cho mình, nhõn 2 cái tin. Tin đầu “ anh em hữu nghị, hợp tác chặt chẽ, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”. Tin thứ hai “ anh em tốt, bạn bè tốt, cộng sự tốt, đối tác tốt”. Mình nhắn lại “ tôi đéo cần”.

Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog