Gã mang vợ đi đẻ. Gớm, đầu lòng, con so vất vả quá cơ. Mang viện trước cả tuần. Viện nhớn nhé, tuyến đầu, trung ương, không chơi Việt- Pháp, không dây Việt – Nhật. Gã có lý của gã, bởi con gã được phôi thai ở viện nhớn đó nhờ tên bác sĩ Bủng Beo giúp sức qua công nghệ IVF mà bần nông gọi mách qué là đẻ ống. Ống đây là ống nghiệm, ôi thôi, nói mẹ rõ hơn là thụ tinh ống nghiệm, chứ không phải ống cống, nhế. Và tất nhiên ông con là sản phẩm hoàn hảo của gã và vợ gã. Mỗi tội quy trình sản sinh có hơi khác bình thường. Thế đâm hay, nhớn lên thành phi thường thì cả họ nhờ, cả nước nhờ. Còn chả may mà bất thường thì, hehe...vỡ nợ.
Gã phởn. Lệnh cho mẹ vợ chăm ca sáng, mẹ đẻ chăm ca tối. Còn gã, đánh võng, bù khú với lũ bạn, thi thoảng mới nhác qua xem sự thể. Nhiều khi bất tận, gã chỉ đạo qua điện thoại. Oai kinh người. Vợ gã biết tính chồng nên chả lấy làm bực. Cái giống đàn bà, từ lúc mang thai cho đến thì sinh nở thì chồng là cục cứt, cục cưng mới nhất trên đời. Cơ mà nếu có láng tráng ở đó thì cũng tổ vướng chân, chả tích sự mẹ gì. Chỗ của chị em, đàn ông lảng vảng là ám lắm, làm ăn cứ như hũ nút ngay. Thật đấy. Thề.
Vợ gã có triệu chứng sắp sinh, đau rên một chập đã đời thì vào khu cách ly. Gã nói với, yên tâm, ổn ngay thôi mà, mổ thích lắm, yên tâm, như kiến cắn, nhói phát là sướng ngay, yên tâm. Lũ con bệnh, sản phụ, y tá nghe gã khuyên vợ thế cười ngả nghiêng, hô hố. Gã thộn mặt, lủi nhanh ra ngoài, chờ đợi.
Phải nói đẻ giờ sướng phết. Mới oai oái đấy mà búp phát đã oe oe ngay. Sau ba tiếng, sản phẩm của gã ra đời. Ông con to như thiếu nhi Liên Xô, nặng những 3 cân 6, rún hồng, chim dài, tóc hai-lai. Gã phởn tột độ, chim sáo lon ton, gặp ai cũng chào. Điên mẹ thật thì chết dở. Khỏi phải nói sự mừng vui của gã, bởi thế là thừa, ta nói chuyện mừng vui của nội ngoại, họ hàng hang hốc nhà gã thôi cũng đủ vãi đái rồi. Kẻ ra người vào nườm nượp, nườm nượp, quà bánh, phong bao, hoa hoét không biết để đâu cho hết. Nhiều đến độ gã bắt thằng em rể điều hẳn một con xe thùng 5 tạ túc trực hành lang để tập kết quà. Vợ gã nằm thêm ngày nữa cho vết mổ lành. Gã phắn về nhà, một mình thâu đêm tính lễ rước đón. Theo kế hoạch, con Mẹc S350 của gã dẫn đầu, theo sau là con Má tịt còi của ông em giai có nghề phó nháy hộ tống. Mẹ vợ chịu trách nhiệm ôm xích líp phụ tùng đường sữa, mẹ đẻ bế cháu, con vợ, gã đích thân dìu. Những cảnh diễn ra, thằng em giai ngoài việc đi theo hộ tống phải chụp choạch ghi lại hết cả, không cần nhiều, chỉ cần tự nhiên và đúng chủ đề. Mọi nhẽ ổn. Sự tình diễn ra còn ổn hơn, trên cả sự mong đợi. Gã lên mẹ tiên.
Qua bữa, gã lên lại viện gặp tay bác sĩ Bủng Beo, trước là cảm ơn, sau gửi cho cái phong bì lịch sự. Tay bác sĩ bận, bảo không nhất thiết phải nhiêu khê, anh cứ về. Gã bảo, em đợi, kể cả anh bận đến nửa đêm. Tay bác sĩ trốn không được, bảo gã đi đâu uống cà phê, xong việc sẽ xuống. Thế chứ, về thì áy náy lắm, mà bác sĩ lại toi cơm, có khi còn buồn.
Gã ra hàng cà phê chếch cổng viện, vênh mặt, vắt chân, nhâng nháo hút thuốc, mồm khe khẽ huýt sáo. Đang liu diu thì có ai kéo ghế ngồi cạnh. Gã đá mắt. Một con mái xinh như thiên thần vừa hạ đít. Gã nghĩ thầm, lại có lộc rồi đây, quán đầy chỗ không ngồi sang chỗ mình làm gì. Gã phởn, mình quen nhau à? Không, con mái nhẹ nhàng, nhưng em biết anh từ hôm đón con ra viện. Gã cười, em là bác sĩ? Không, em là bệnh nhân. Chính xác hơn là nạn nhân mới phải. Gã tò mò, là sao? Chuyện dài, nếu anh cho phép em sẽ kể. Gã lịch lãm, nếu em không ngại.
Ôi, có chuyện mẹ gì đâu, kể ra thì dài dòng nhưng đại khái là con mái thèm có một đứa con, trong khi gã chồng thì cực kỳ vô tích sự, chả có con nòng nọc bơi bơi nào hết. Gã ra chiều suy tư, sao em lại kể chuyện này với anh, đúng ra phải nói chuyện với bác sĩ. Con mái cười buồn, không đáp. Gã hào phóng, anh giúp được gì em? Mắt con mái ngấn lệ, rụt rè, nếu được, anh cho em xin tinh trùng của anh, em sẽ không quên ơn, cả đời này. Gã lạnh toát sống lưng nhưng vẫn ta đây, cười ngặt nghẽo, em thích lấy theo lối tự nhiên hay thủ công? Con mái ngơ ngác.
Chuông điện thoại reo, tay bác sĩ gọi. Gã vội vã thanh toán tiền. Com mái cũng đứng dậy, mắt nhìn gã đăm đăm như cầu cứu. Gã nói nhanh, anh bận, để anh suy nghĩ. Com mái mở ví, rút tờ danh thiếp xinh xinh, gật đầu, vâng rất nhẹ.
Trở về nhà, gã bâng khuâng, rất lạ. Vợ gã cứ dúi dụi với ông con. Anh em, bạn bè ra vào thăm nom như đi hội. Gã không thấy vui, cảm giác ngột ngạt, ngằn ngặt, đôi khi khó thở. Đúng là đời, bao người vui thì cũng bấy người buồn. Gã xách xe tìm quán nhậu quen, ngồi một mình. Lần giở tấm danh thiếp của con mái, a, làm to phết, giám đốc cơ à, tên lại đẹp nữa. Gã bấm số di động in trên danh thiếp. Nửa tiếng sau, con mái bước xuống trên chiếc con bọ màu nõn chuối, thơm nức nở.
Sáng mai, gã đi làm sớm. Gã không có thói quen ăn sáng bao giờ nhưng sáng đó gã chơi hết một tô phở tái, súc miệng ly trà bạc hà thơm tho. Gã không đến văn phòng, mà đi thẳng đến khách sạn cách bệnh viện không xa. Con mái đã chờ gã trên phòng tự hồi nào. Trái với trước kia, con mái hôm nay vui tươi phấn khởi đẹp xởi lởi, còn gã, tự dưng lại thấy căng thẳng lẫn ngượng ngùng. Con mái cầm tay gã nồng nàn, mồm lắp bắp định nói gì đó nhưng lại thôi. Gã cần cái lọ nhựa to hơn lọ pê ni xi lin tý. Gã vào nhà vệ sinh, thủ dâm khốc liệt.
Con mái ôm gã. Chiếc ôm cực khó tả rồi đi nhanh như một cơn gió. Gã nằm vật giường, tay gác trán, mắt trừng trừng trần nhà, rưng rưng. Điện thoại kêu bíp bíp, tin nhắn của con mái, nguyên văn, trọn đời mang ơn anh. Em để một cái phong bì dưới gối, đừng nghĩ gì mà tội nghiệp em cũng như sự sống mai này. Gã gọi ngay lại cho con mái, tò te tí te. Chiếc phong bì có hai mươi triệu, phía ngoài đề, đừng gọi và tìm em, người cho em sự sống.
Ông con gã đã 5 tuổi. Gã ngày một ăn nên làm ra. Vợ gã sinh được con mà cũng theo đó đâm xinh thêm. Đời gã thế là nhất, chả ai bằng. Gã dành nhiều thời gian cho những thú vui, già rồi, nhanh không lại hết thời hạn sử dụng. Cả tuần gã mới đến văn phòng một lần, còn lại khách khứa, bạn bè, tối cho ông con, cuối tuần đi đánh goft, món chơi gã mới tập và hay gọi là môn cuốc đất. Hôm rồi, đang bù khú với lũ bạn cùng một lô một lốc các em chân dài ở Hà thành đệ nhất rươi ( tên bịa đấy ) gã chợt trông sang bàn bên cạnh, có thằng nhóc giống ông con ở nhà gã kỳ lạ. Bên bàn kia cũng toàn giai thanh, gái lịch. Thằng nhóc chạy loăng quăng, nghịch kiểu biết điều. Gã vẫy tay, cười tươi với nó. Thằng nhóc chạy sang bên gã, rất tự nhiên bấu lấy đùi gã, kêu chào bác. Sống lưng gã lạnh toát. Hình như tủy sống gã đang phân tích ADN hay sao mà từ lạnh toát chuyển sang nhức nhối. Huyết thống thất lạc của gã đây chăng?
Cả buổi, gã ăn uống cầm chừng, chỉ chơi với thằng nhóc, mặc cho đám em út, bạn bè rổn rảng. Bàn bên kia, thấy thằng nhóc chơi với ông thực khách vui tính dễ thương mà cũng lấy làm an lành, thì thoảng còn nâng bia mời xa. Gã hỏi thằng nhóc mấy tuổi, nó bảo bốn. Hỏi mẹ đâu, nó bảo mất lâu rồi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét