Chia sẻ

Tre Làng

VUI TRONG LÚC BUỒN

For P.

Hôm kia anh lục lại mấy ngăn kéo cũ, rất tình cờ, những lá thư em viết cho anh, những tấm thiếp em làm tặng anh vẫn ở nguyên ở đấy, trong một gói giấy màu hồng, và còn rất mới. Nếu không có những sự tình cờ như thế, có lẽ anh đã quên mất những món quà ngộ nghĩnh đáng yêu ấy rồi. Đôi khi anh nghĩ về em, về một cô nhóc dễ thương và đầy cá tính, nhưng anh lại quên đi những câu chuyện cũ, những kỷ niệm cũ, những tháng ngày cũ của anh và em, và tại vì sao thì chắc em cũng chưa thể hiểu. Và anh, cũng đã không hiểu ra rằng, giữa chúng ta, chỉ có từng đó thôi là ý nghĩa.

Em ngày trước là cô học trò tóc ngắn đáng yêu, bé nhỏ và thanh khiết, em có một sở thích là làm những tấm thiếp xinh xinh để tặng những người em yêu thương, và anh là một trong những người may mắn ấy, em tặng anh rất nhiều. Mỗi khi có chuyện vui buồn, em lại xé vài trang vở, viết vội vài dòng hoặc lúc rảnh rỗi thì cả mấy trang, để kể cho anh nghe những câu chuyện về em, về bạn em, về con mèo nhà em hay những ước mơ rất đỗi học trò, những tình cảm, niềm tin yêu và sự kỳ vọng vào anh. Em bây giờ vẫn là một cô nhóc con chưa lớn, sống với nhiều hoài bão và ước vọng, cuộc đời màu hồng, lãng mạn và biết yêu thương. Nhưng trong cuộc sống của em bây giờ anh không tồn tại, kể cả là trong những suy nghĩa thoảng qua. Thế giới của riêng em không có anh. Phải vậy không?

Anh của em ngày trước bây giờ chắc vẫn là một thằng trai chưa lớn, sống với những ước mơ gãy xước trong một cuộc sống màu cháo lòng nhiều toan tính bon chen. Anh tự hiểu rằng, cuộc sống ngột ngạt và méo mó đã làm anh mất đi con người anh ngày trước, và thế là anh mất em.

Tuổi trẻ là thứ quý giá nhất của cuộc đời mỗi con người, những người không còn trẻ vẫn thường bảo thế. Anh còn rất trẻ để chưa phải nuối tiếc nhiều điều. Nhưng em biết không, nhiều khi đường đời mỏi mệt, lại muốn ngoái đầu nhìn lại để thấy em cười nói với anh, một vài lời động viên nhỏ nhẹ, một niềm tin bất diệt và một sự kỳ vọng lớn lao, được nghe em nói với anh rằng tất cả là phía trước, hãy yêu đời và lạc quan lên nhé, anh của em. Anh biết, điều đó đã là quá muộn.

Anh muốn nói với em nhiều lắm, có thể là vào một buổi chiều nào đó trong quán cafe vắng người, mà cũng có thể là không. Nhưng anh sẽ viết cho em ở đây, nơi mà em không bao giờ vào đọc, điều đó có thể sẽ làm anh nhẹ nhõm hơn. Nhiều người bảo anh là thằng bất cần và ngạo mạn, một lời nhận xét mang hơi hướng tiểu thuyết nhưng không hẳn là không đúng đâu, vì thế anh sẽ ra đi nhẹ gọn như anh xưa nay vẫn thế, chúc em vui và đừng trách móc anh nhiều.
---------------------------------

Tôi có thằng bạn, là triết gia nửa mùa. Trước có lần hắn hỏi tôi, vào những ngày mưa tháng gió cô đơn buồn bã một mình, mày nghĩ đến chuyện gì nhiều nhất, quá khứ hay tương lai, chuyện vui hay chuyện buồn. Tôi trả lời có lẽ là gái, quá khứ và buồn. Hắn lại hỏi tôi thế mỗi lần nghĩ về như thế mày thấy sướng không, tôi bảo đã chuyện buồn thì sướng thế đe'o nào được. Đồng chí bạn ấy mới bảo nghĩ lại cho kỹ đi, chuyện thì chuyện buồn thật đấy, nhưng những lúc buồn mày nghĩ về những điều đó là để mà mày thấy sướng thôi. Khốn nạn mà đúng.

Con người ta khi còn chưa đủ lớn, suy nghĩ còn non nớt và khờ khạo thì thích xù lông để chứng tỏ mình già. Lúc chưa đủ già, chỉ là suy nghĩ và cảm nhận về cuộc sống có thêm phần gai góc đã muốn mình được trẻ lại, như nhiều bạn vẫn thường bảo rằng ước gì được sống lại một lần nữa những năm tháng ấy, thì mình sẽ thế nọ thế kia. Tất nhiên điều đó là không thể rồi, nhưng ơn trời, vẫn có những cách để thấy cuộc đời còn tươi trẻ và đẹp xinh, đó là cố gắng giữ lại những gì ngày trước, những gì thuộc về mình, đừng vô tâm quá, đừng vì cuộc đời xôi thịt quá, giữ cho được một quá khứ đẹp, như là một cô em gái tên là P. Tình yêu là thứ thiêng liêng, nuối tiếc cũng nhiều thật đấy, nhưng tôi tiếc tuổi thơ, tiếc tháng ngày, tiếc kỷ niệm và tình cảm trong sáng nhiều hơn, mặc dù là tôi biết rằng giữa tôi và em đã có những khoảng cách, những vết rạn, những niềm tin lung lay mà lòng chân thành và những lời hứa hẹn cũng khó có thể hàn gắn được.

Hôm qua có cái sinh nhật anh bạn, đi uống bia xong hát hò đến mãi tận khuya, xong cả lũ về ngồi tán phét gần sáng mới chịu đi ngủ lấy sức đi chơi ngày lễ. Thiếu ngủ nên cả ngày người cứ liêng biêng, lại ham chơi thức quá giờ lại đâm ra khó ngủ. Tự nhiên chui vào đây, thấy nhớ em, thế là viết vài dòng. Nếu là ngày trước thì chắc là giờ này máy em sẽ rung, và sáng mai anh sẽ tỉnh giấc bằng một tin nhắn reply, với nội dung chúc anh một ngày tốt lành.
-------------------------------------

Có hôm đi chơi về muộn, bật máy thấy em đang online, treo status kêu buồn. Anh hỏi buồn gì, chia cho anh nửa với. Em bảo em chia tay với người yêu rồi, cách đây mấy hôm. Anh bảo thôi lúc nào rỗi gọi anh đi cafe mà tâm sự cho đỡ buồn, nói chuyện với anh mà cười cho sướng, mỗi ngày em phải cười 16/24 tiếng mới đúng với con người của em. Em cười hi hi, hẹn anh chiều mai cafe Phố Cổ, báo hại đợt đấy anh say nắng, đâu khoảng chục ngày.

Hồi em còn chưa bị thằng nào vợt, anh vẫn mải mê về một màu mây hơi bị xa, màu mây ấy anh sẽ viết về cô vào mấy hôm nữa, mà có thể là vào những ngày cuối tháng tư nhiều kỷ niệm của anh.

Em kể cũng thuộc dạng khó nhai, bướng bỉnh và rất cứng đầu, nhưng cái đồng chí vừa chia tay em, trước cũng là thằng răng khỏe. Thế là em có người yêu.

Thằng người yêu em hơn anh một tuổi, nhưng nhìn già dặn, đứng đắn và người lớn hơn anh. Anh vẫn đùa em vui tính hay cười, yêu thằng già dặn người lớn thế làm gì, sống trong nguyên tắc quá cũng nhanh già chóng chết, phải chọn lấy cái thể loại phất phơ bụi phủi như anh mà yêu em ạ, thế nó mới trẻ lâu. Em cười hi hi, bảo sao anh không nói sớm, hôm Hồ Tây đấy chỉ cần nháy mắt với em một cái, có phải là xong rồi không. Em đùa ác thế, làm anh phải vặn miệng mà cười. Buổi chiều đẹp trời em khoe với anh là em có người yêu, anh chúc mừng em hết lời, miệng vẫn cười tươi, mà bụng thì lặm bặm, nghĩ, anh đây đe'o chịu yêu, lại đi yêu thằng bỏ mẹ đấy làm gì chứ. Em ơi.

Anh gọi em là cô gái xinh đẹp đủ dùng, nhưng bạn bè anh lại bảo là em xiiiiiiiinh, và trông giống như một con thỏ, chắc là anh gọi thế vì anh nghĩ màu mây của anh vẫn xinh hơn em. Em cười 16 tiếng mỗi ngày, trừ khi ngủ, giọng nói cực kỳ dễ thương, hiền ngoan và sống đẹp, làm mấy thằng bạn nó cứ chửi anh ngu, bắt anh gọi bò bằng cụ, cỏ đấy không ăn, cứ thích gặm dây thừng. Anh gọi em là tình hờ, cứ hiểu là 3 phần yêu, 7 phần là bạn, được xếp vào loại tình cảm đặc biệt, không có trên wiki.

Dù sao, chúng ta cũng là những người bạn trên cả tuyệt vời. Dù sao, chúng ta không phải là những người sinh ra để mà yêu nhau, để cho nhau tất cả, bởi vì vẫn có nhiều điều mà chúng ta chưa chạm vào suy nghĩ của nhau được, chưa thể bước vào cuộc sống của nhau được. Anh biết, qua những tháng ngày anh em chơi với nhau, những lời tâm sự 7 phần đùa 3 phần thật, và những sự quan tâm dành cho nhau, chúng ta hoàn toàn có thể đến với nhau như những người yêu đến với người yêu, nhưng chúng ta không làm thế, và cái còn lại là một tình bạn đẹp, em thấy thế không?

Em vẫn hay gọi anh là anh "iu", đã có nhiều lần, vì sự trong sáng của tiếng Việt và anh liêng biêng say nắng vì em, anh đã thử gọi em đúng chính tả, em yêu, nhưng mà ngượng miệng, và em cũng thế, chưa bao giờ. Và bởi vì, cuộc sống, nếu yêu nhau thì anh biết tan vỡ chỉ là điều sớm muộn. Nhưng, anh, không nuối tiếc bất cứ một điều gì.

---------------------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog