Người ta bảo thời nay nam nữ bình quyền. Nam làm tin học thì nữ cũng làm tin học.
Thế nhưng cứ bước vào một công ty máy tính, bạn sẽ thấy giới liễu yếu đào tơ có làm tin học thì chỉ làm phần mềm thôi, hoặc là phụ trách mảng kinh doanh máy tính, chứ còn lĩnh vực phần cứng gần như dành hẳn cho các đấng nam nhi.
Bởi vậy, tôi vô cùng ngạc nhiên khi một ngày nọ có một cô bé bước vào công ty tôi xin việc làm, mà lại xin vào chân kỹ thuật viên phần cứng!
Tôi nghiêm mặt, hỏi: Em có biết là kỹ thuật viên phần cứng cực lắm không? Không phải ngồi yên một chỗ trong phòng máy lạnh đâu, mà phải lặn lội đi bảo hành, bảo trì máy cho khách hàng, bất kể thời gian, mưa nắng.
Cô ta trả lời tỉnh queo: Dạ biết chứ ạ, nhưng mà em... khoái!
Tôi gằn giọng, nói tiếp: Không phải đi lơn tơn như dạo phố đâu, mà phải đi xe gắn máy, đèo theo bộ máy, cái màn hình... để có cái xơ-cua mà thay thế cho khách hàng.
Cô ta vẫn tỉnh queo: Dạ biết chứ ạ, nhưng mà em... khoái!
Trước nhiệt tình của cô bé, tôi ngẫm nghĩ: Có kỹ thuật viên phần cứng là nữ hình như cũng hơi bị... hay! Khách hàng thường khó tính, ưa nhăn nhó cự nự. Nếu người phục vụ kỹ thuật cho họ là con gái ắt họ sẽ mềm lòng, dễ chịu hơn chăng? Nếu chẳng may sửa chữa không tốt chắc là họ cũng chẳng nỡ lòng nào mắng xối xả và gọi điện về công ty để... mắng vốn giám đốc, mà sẽ góp ý nhẹ nhàng.
Thế là tôi quyết định nhận cô bé làm nhân viên phần cứng.
Quả là tốt. Số lượng lời than phiền của khách hàng tuy không giảm nhiều, nhưng không còn những lời than phiền gay gắt nữa, nhờ đó tôi cũng giảm stress (vì đỡ nghe chửi) và làm việc hiệu quả hơn nhiều.
Một cái lợi nữa là từ ngày có bông hoa lạc giữa rừng gươm, bọn nam kỹ thuật viên của tôi cũng bớt hẳn nhí nhố, làm việc đàng hoàng đâu ra đó. Đúng là nhất cử lưỡng tiện.
.........
Một hôm, tôi cử cô bé đi bảo hành máy cho khách hàng.
Phần tôi, đang ngồi trong phòng chơi game, bỗng cô bé sồng sộc bước vô, nói to:
- Em báo cáo sếp...
Tôi giật mình, đóng vội cửa sổ game, nhìn thấy cô ta đang cầm trên tay một cái phiếu nho nhỏ. Không phải phiếu bảo hành, mà là... thẻ bảo hiểm y tế. Tôi hỏi: Có chuyện gì vậy em?
- Thưa sếp, em đang kiểm tra máy để sửa chữa thì thằng cha khách hàng nó táy máy tay chân với em. Em tung một cước làm nó nằm rên hừ hừ tại nhà rồi ạ. Em lấy thẻ bảo hiểm y tế của nó về đây, sếp cho người chở gấp nó vô bệnh viện giùm em.
Thấy tôi mở to mắt ngạc nhiên, cô ta nói nhỏ: Trong hồ sơ xin việc, em quên không ghi là em có... đai đen karate ạ!
Tôi tái mặt. Rồi sực nghĩ ra một điều khiến tôi thở phào nhẹ nhõm: Hú hồn, may là nhờ vụ này tôi biết em “có võ”, chứ nếu không có khi người bị đá rên hừ hừ không phải là khách hàng mà chính là....
Chinh la ai vay ? k hiu ?
Trả lờiXóa