Lâu lắm rồi em không có được cái cảm xúc thế này. Mối tình đầu đã ám ảnh em suốt 4 năm trời học đại học, và em nghĩ rằng nó sẽ theo em suốt cả cuộc đời. Bốn năm không dài, nhưng cũng không phải là ngắn cho tuổi mộng mơ của một cô gái trẻ. Đúng, em vẫn còn trẻ, em vẫn thấy mình trẻ nhưng có lẽ em đang cảm nhận tim mình đang chết dần. Đã lâu lắm rồi em không còn nghe tim mình đập nhanh hơn bình thường hay loạn nhịp vì bất cứ sự kiện nào. Bốn năm đại học thì mỗi năm em lại lựa chọn mình thử thách cho mình, thử thách mà tất cả bạn bè em đều lắc đầu thở dài vì biết em sẽ không thể vượt qua. Đó chính là lựa chọn một người con trai để đánh bật cái hình bóng cũ ám ảnh ra khỏi trái tim. Và chúng nó đã đúng. Cứ năm nào cũng vậy, cũng đúng vào thời gian gần Tết em lại giới thiệu một người bạn trai mới, cũng vui vẻ, cũng gặp bạn bè, cũng đi chơi. Ừ, đúng là năm nào cũng vậy nhưng chỉ khoảng một thời gian ngắn sau em lại thông báo lại- chia tay - bình thản.
Và cuối cùng em lại quay trở về cái máng lợn cũ.
Trước khi gặp anh, cả một thời gian dài em đã sống trong khô héo. Tụi bạn vẫn đùa : Quay trở về cái máng lợn cũ có hạnh phúc lên được không ? Ừ, có lẽ là không. Lửa thì vẫn âm ỉ mãnh liệt trong em, nhưng gió đã không đủ lớn để thổi ngọn lửa đó bùng cháy lên như ngày xưa nữa. Nhưng sức nóng âm ỉ đó đã hút dần những gì tươi mát nhất trong em : nhựa sống sức trẻ, niềm tin vào tình yêu, sự đam mê...tất cả. Em dần thấy mình như một cái cây khô héo. Bệnh mất ngủ trở thành kinh niên, em thường lên mạng khuya, nhiều lúc thần người ngồi nhìn cái màn hình rất lâu, thấy trống rỗng quá, một khoảng trống to đùng trong đầu. Đi chơi với bạn bè cười rất vui, nhưng chỉ cần đến lúc tàn cuộc, em lại cảm thấy trống rỗng và những tiếng cười, những sự vui vẻ vừa trải qua như vừa bị ném vào vực thẳm hun hút, còn em là người đứng ở bên bờ vực, nhìn xuống - Vô cảm.
Rồi em cũng dần quen với việc cảm xúc đến rồi đi như thế, dần quen với hai con người một vô cảm, một con người trong mắt mọi người là đầy sức sống, yêu đời và lạc quan.
Rồi em gặp anh, và cũng như bao nhiêu lần khác, em lại vờn. Em biết thế mạnh của mình, em luôn có những trò chơi của riêng em và bao giờ em cũng là người chiến thắng. Thật ra lúc đó, anh chính là người đầu tiên đến với em, và em đã chọn anh. Nếu như hôm đó không phải anh là người đầu tiên, thì có lẽ lịch sử sẽ lại lặp lại, em sẽ lại thử thách mình và lại thất bại. Và có lẽ giờ em sẽ không ngồi đây để viết những dòng này. Anh cũng như những người khác, cũng đã bị mê hoặc bởi những cái game đó, và cũng đã thua. 10 ngày đó em đã trêu đùa anh không biết bao nhiêu điều, đã dẫn anh đi tới biết bao trạng thái tình cảm, em biết em là người chiến thắng. Nhưng chiến thắng đó không trở thành kết thúc cho chuyện hai đứa mình, em thấy em giống anh, em thấy thương anh và thấy tim mình khác lạ. Anh xứng đáng nhận được sự yêu thương, em đã nghĩ thế. Anh cũng đã từng có mối tình đại học dai dẳng 4 năm và không yêu được ai, mối tình đầu của em cũng vậy, giờ cũng đã 4 năm nhưng anh ta lại chẳng thể tìm cho mình một người mới, nhưng chúng em cũng chẳng thể đến với nhau, có lẽ điều đó chỉ đơn giản là không có duyên với nhau. Em chưa bao giờ nói cho anh biết là chuyện này đã làm em có quyết định yêu anh. Một quyết định mà em vẫn tự lừa dối mình rằng anh cũng sẽ như bao người khác, sẽ không thể đuổi được cái hình bóng đã ám ảnh trong trái tim em, làm em đau đớn đã quá lâu. Em nghĩ em sẽ chia tay anh. Nhưng hóa ra em đã sai.
Khi yêu anh, em thấy mình trẻ ra nhiều, bạn bè cũng nhìn thấy sự hạnh phúc trên gương mặt em. Đã từ lâu lắm rồi em không vui đến thế. Em vui vẻ, em yêu đời và em hạnh phúc. Thực sự em đã thấy những màu sắc như bừng sáng của người đang yêu. Nhưng đúng là cuộc sống quá khó khăn, càng yêu anh, em lại cũng càng thấy đau đớn khi chấp nhận hoàn cảnh của anh. Lần đầu tiên hôn anh, em khóc. Và kể cả những lần sau đó, em thấy mình khóc nhiều hơn. Lâu quá rồi em không khóc, tưởng như nước mắt đã cạn rồi. Mỗi lần gặp anh, em lại lo sợ mình sẽ yêu anh quá, lại đau đớn khi nghĩ đến việc em chỉ là một góc nhỏ trong cuộc đời của anh. Lại tự vỗ về niềm đau của mình bằng lối suy nghĩ kiêu hãnh : em sẽ yêu anh mà không cần gì cả, không đòi hỏi anh gì cả và không phiền bận anh gì cả. Anh sẽ phải cám ơn em vì điều đó. Nhưng em lại không thể làm được như thế, càng ngày em càng muốn anh là của em hơn, càng muốn anh quan tâm đến em nhiều hơn. Điều này cũng làm em sợ hãi, vì em chợt nhận ra rằng em yêu anh nhiều hơn em nghĩ, em không thích như thế, em sợ mình sẽ lại gặp thêm nỗi ám ảnh khác. Rồi những hình bóng trong quá khứ của anh, những lời đồn đại đánh vào lòng kiêu hãnh của em. Em thấy mình tầm thường khi lao vào anh như những cô gái khác, em lo sợ rồi một ngày em cũng sẽ trở thành một hình bóng trong quá khứ của anh. Em muốn tung hê mọi thứ, từ bỏ mọi thứ trước khi em ngập quá sâu vào tình cảm với anh. Vết thương cũ giờ vẫn chưa lành hẳn và em không muốn thêm một vết cứa đau hơn nữa trong tim mình.
Nhưng anh lại quá bận bịu, em thấy anh ít nhắn tin cho em hơn, không còn nhắn tin cho em mỗi sớm chỉ để hỏi "em dậy chưa? " như trước, em đã nghĩ là cơn bão trong anh đã tắt, sự đam mê trong anh cũng giảm dần, và điều này càng làm em mất phương hướng, niềm kiêu hãnh của em cứ thôi thúc em nói chia tay anh. Phải nhờ vả anh trong một số chuyện lại càng làm em ức chế, em thấy mình tầm thường quá.
Những ngày đi cùng anh và nhóm bạn, thật lòng em cũng không được thoải mái ngay từ lúc đầu. Sự kiện cuối cùng đó như giọt nước tràn ly điều đang ức chế trong em. Em có người yêu để làm gì chứ? Tại sao em lại phải đối mặt với mọi thứ một mình ? Khi em cần anh tại sao anh lại không có mặt ? Sự giận dỗi đã khiến em tung hê mọi thứ, em nói chia tay. Nhưng sự bình thản chấp nhận của anh lại làm em hụt hẫng. Những lúc em giận dỗi như vậy, anh có biết em muốn anh làm gì không? Tại sao anh lại không nói anh không đồng ý chia tay chỉ vì em hiểu lầm anh, tại sao anh không thể làm dịu tính bốc đồng trẻ con của em bằng những lời yêu thương ? Em tin là nếu yêu em, anh sẽ không bình thản đến thế. Và em thấy có lẽ chia tay có khi lại là giải thoát cho anh? Hay anh cũng đang chờ điều đó?
--------------
Hì, anh à, mấy dòng trên là những suy nghĩ của em viết ra trong ngày hôm qua. Định làm một cú quyết định rồi lặn luôn, chuyện đôi ta coi như xong từ đây. Hì, nhưng thế nào mà em lại không làm thế được, thế mới đau. Em quen được chiều, em hay nhõng nhẽo, tính khí em thất thường, em kiêu ngạo, nhưng nếu anh yêu em, hãy thông cảm cho những tính xấu đó, được không anh? Mấy ngày qua em chẳng vui chút nào, nhưng tính ương bướng và kiêu ngạo của em cứ làm em cười toe toét và vui như hoa khi gặp anh. Mấy ngày đó cũng làm em chợt nhận ra, cuộc sống mà không có tình yêu thì thật kinh khủng, mọi thứ đều ảm đảm, hẫng hụt, u ám ghê gớm. Gìơ em sợ cảm giác ấy lắm, em muốn yêu anh và được anh yêu cơ. Hãy nói rằng anh cũng vậy anh nhé. Cám ơn anh đã làm tươi cuộc đời em.
Em yêu anh.
Ký tên: Thanh
P/s : Nếu anh yêu em thì vào đây hun một cái, chúng mình chính thức làm hoà (như khi anh làm trên Yahoo chat í). Còn nếu đọc những dòng này mà vẫn không chịu thông cảm cho em, lại không thể chấp nhận được kiểu dỗi này nọ, tính khí thất thường của em, thấy chúng mình không hợp nhau thì dứt điểm luôn. Yêu thì yêu chứ em không ép ai yêu em bao giờ, hè.
Nguồn: Nhặt trên Net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét