Thực ra, ai cũng cần phải buồn, và bạn đừng ép cho mình phải thành ngoại lệ. Chỉ là chúng ta không được phép dành hết cuộc đời để làm điều đó. Nỗi buồn sẽ đến như một lẽ tất nhiên, nhưng đừng giữ nó lại, đừng chiều chuộng nó, đừng cố tình làm quen với nó.
Chúng ta cần phải buồn!
Hình như sẽ có người nghĩ tôi điên, nhưng không. Khi mà niềm vui cứ ở đó mãi mãi, thì nó sẽ thành điều bình thường, thành thứ tẻ nhạt, thành một thói quen đều đều rồi cũng chẳng ai ham muốn nó. Nhưng nếu thi thoảng bạn cho phép mình buồn, cho phép mình thất vọng, cho phép mình chững lại… thì cái giá của niềm vui đến sau sẽ đáng quý gấp nhiều lần.
Tôi dám cá rằng, chẳng ai cười được mãi đến cuối đời. Thế nên đừng cấm cản bản thân mình được buồn, đừng mang mặt nạ cho những nụ cười đầy ngờ vực và nghi ngại, đầy thương tổn và khổ đau. Nỗi buồn không giả tạo sẽ khiến bạn nhẹ lòng hơn những niềm vui khiên cưỡng phải ngụy trang.
Hãy cứ buồn nếu còn có thể!
Tôi không khuyên bạn phải luôn buồn bã, thở than, mỏi mệt. Bạn hãy buồn, nhưng không nên buồn quá lâu, bởi nỗi buồn là một thứ có hại.
Có những người lạm dụng nỗi buồn và không biết sử dụng nó đúng cách. Họ dùng sai chỗ, sai thời điểm, sai đối tượng…, thế nên họ bị phản tác dụng. Nỗi buồn quá hạn sử dụng sẽ đáng sợ như một liều thuốc độc. Họ quỵ lụy trong nỗi buồn, họ quay cuồng trong một mớ cảm xúc rối rắm. Họ mặc định mình phải buồn trong mọi hoàn cảnh. Họ chìm dần trong đau thương mà không biết cách vùng vẫy mà thoát ra. Họ suy sụp dần, kiệt sức dần. họ nghĩ mình và nỗi buồn là bạn. Họ quên mất mình phải vui. Nghĩa là họ quên mất mình đang sống.
Cứ như hút cần sa, cứ như thằng nghiện, họ tự cấu xé nỗi buồn của mình rồi bị nó hả hê. Vì hơn ai hết, nó hiểu, họ không cai được nó. Nỗi buồn thắng họ, và họ thua chính mình.
Đó là loại thứ nhất. Loại thứ hai, là những người không biết cách để buồn. Họ rỗng cảm xúc, lãnh cảm với chính nỗi buồn. Họ không biết nỗi buồn có mùi vị gì, không biết nỗi đau ra sao… không phải vì họ quá hạnh phúc, đơn giản chỉ vì trái tim họ đã vô cảm từ lâu. Họ không còn biết buồn nữa, họ trơ như đá! Và khi đã thành gỗ đá, thì thử hỏi làm sao họ còn biết vui?
Vậy mới nói, nỗi buồn cũng quan trọng lắm chứ! Thiếu nó nghĩa chúng ta chỉ đang sống với một nửa cảm xúc, cũng như chúng ta chỉ đang sống có một nửa cuộc đời. Lẽ dĩ nhiên, chẳng ai muốn mình bị buồn, chỉ có những tên ngốc mới viện đủ lý do để buồn đau mãi. Nhưng bởi chúng ta không vui được mãi, nên hãy tiếp đón nỗi buồn một cách tỉnh táo và thông minh.
Trong khi người ta đang hối hả để tìm niềm vui, biết đối phó với nỗi đau cũng sẽ giúp bạn hạnh phúc. Hãy buồn khi có thể, nhưng chớ nghiện. Bởi nỗi buồn rất khó cai. Hãy để nỗi buồn tự đến, chứ đừng để mình tìm đến nỗi buồn… Nhưng bạn phải học được cách để làm chủ nó, đừng để nó dẫn đường cho những bi kịch tiếp theo.
Bạn cần được buồn, nhưng hãy buồn một cách thông minh!
Nguồn: Mương14.vn
giọt nước mắt sinh ra không chỉ là để giúp mắt không bị khô mà nó còn được dùng để thể hiện cảm xúc,buồn thì ai đều không muốn nó đến những buồn mà không được giải tỏa không được ném nó đi âm cứ để trong lòng thì càng khó hơn.vì thế khi muốn khóc hãy cứ khóc rồi mình sẽ thấy nhẹ nhõm,cuộc sống gian khổ không thiếu lúc chúng ta yếu đuối hay để những phút tĩnh tâm để nhìn lại và lấy thêm nghị lực
Trả lờiXóaHi Cu va Cay dung la doi nguu tam nguu ma tam ma ay ma. O trong trai chang chiu cai tao de som hoan luong bot gang nang cho xa hoi,dang nay chung no toan quay roi gio cai thu doan chi pheo nhin an ma van hup nhu heo that la nuc cuoi. dung la may anh hung rom chay thuc.
Trả lờiXóaNỗi buồn cũng là một phần của cuộc sống, trong cuộc sống này không phải bất kì lúc nào một ai trong chúng ta cũng có thể vui vẻ mãi được, chúng ta luôn phải đối mặt với một số nỗi buồn đang hiện hữu xung quanh ta, chính vì thế hãy " nhưng hãy buồn một cách thông minh"
Trả lờiXóaHãy cứ buồn khi có thể! Thông điệp ấy là đúng, bởi vì buồn là cảm xúc của con người, và lẽ đương nhiên là không ai có thể cấm việc đó được, kể cả chủ thể của nỗi buồn đó là nguyên thủ quốc gia đi chăng nữa. Buồn thì không ai cấm, tuy nhiên cho dù là buồn thế nào thì cũng phải có mức độ, có điểm dừng, chứ đừng bao giờ để cho nỗi buồn đó "thống trị" trong tâm hồn bạn và khiến cho bạn hành động sai lầm!
Trả lờiXóaCon người ta ai cũng có lúc vui, lúc buồn, phải có cả hai thứ đó thì mới gọi là cuộc sống chứ! Không phải cứ có tiền, có quyền, có tất cả mọi thứ vật chất mà không buồn đâu. Tuy nhiên, theo tôi nghĩ thì buồn nhiều sẽ không tốt cho bản thân, không tốt cho sức khỏe lẫn tinh thần, dẫu buồn nhưng không bao giờ được mất niềm tin vào chính mình, sống như thế mới là sống!
Trả lờiXóaĐúng rồi! Dẫu có buồn thế nào, dẫu có đau đến mấy thì cũng hãy nhớ rằng mình phải sống, bởi vì sống không cho ai khác mà là cho chính mình. Hãy thể hiện nỗi buồn theo cách của bạn, nhưng đừng bao giờ để nỗi buồn ấy trở thành liều thuốc độc giết chết tâm hồn bạn!
Trả lờiXóaHãy buồn một cách tỉnh táo và thông minh, nghe mà đã thấy mâu thuẫn rồi. Thường con người ta buồn thì họ không còn được tỉnh táo như bình thường, và kéo theo đó là sự thông minh cũng giảm sút, thậm chí là biến mất. Ý của thông điệp này là hãy buồn khi thực sự cần thiết, bởi vì đó là cảm xúc không thể thiếu của mỗi con người, nhưng đừng sống trong nỗi buồn đó mãi mà không thể thoát ra được, hãy để nỗi buồn làm bạn trở nên cứng cáp hơn chứ đừng để nó làm bạn gục ngã.
Trả lờiXóanguồn cảm xúc của bản thân không phải lúc nào lúc nào cũng giấu kín trong lòng được.có khi việc giải quyết được nỗi buồn giấu kín trong lòng có thể khiến sự việc trở nên nhẹ nhàng hơn. Thêm vào đó, giải tỏa nỗi lòng của chính mình để mọi việc trở nên thiết thực
Trả lờiXóaTrong cuộc sống, không hoàn toàn chỉ là niềm vui, không hoàn toàn là những nụ cười, xen vào đó là những nỗi buồn, những giọt nước mắt, Đó là cuộc sống, chính điều đó làm chúng ta trưởng thành qua từng ngày. Thực ra, ai cũng cần phải buồn, và bạn đừng ép cho mình phải thành ngoại lệ. Chỉ là chúng ta không được phép dành hết cuộc đời để làm điều đó. Nỗi buồn sẽ đến như một lẽ tất nhiên, nhưng đừng giữ nó lại, đừng chiều chuộng nó, đừng cố tình làm quen với nó. Vậy nên, học cách chấp nhận nỗi buồn, học cách chịu đựng và từ đó đứng dậy, bước đi. Đó mới thực sự là một điều chúng ta cần thiết.
Trả lờiXóaCuộc sống không phải làm nên từ những niềm vui, mà nó là vô vàn cảm xúc, vô vàn những tâm trạng khác nhau, có vui thì sẽ có buồn, có hạnh phúc thì sẽ có khổ đau. Vậy nên, học cách chấp nhận và sống chung với nỗi buồn là điều cần thiết đối với mỗi con người chúng ta. từ những nỗi buồn, những niềm đau đó chúng ta mới thực sự trưởng thành và lớn lên được. Nên hãy cứ buồn khi còn có thể , hãy cứ khóc khi bạn có thể khóc được.
Trả lờiXóa