Bài từ năm ngoái của Hoang Huu Phuoc, MIB
George Santayana tức Jorge Agustín Nicolás Ruiz de Santayana y Borrás (1863-1952), triết gia, tiểu thuyết gia và nhà thơ Tây Ban Nha, học tập thành tài tại Mỹ và ở lại giảng dạy tại Đại học Harvard cho đến năm 48 tuổi bỏ về Tây Ban Nha không bao giờ trở lại, được biết đến toàn thế giới với câu nói lừng danh “Those who do not remember the past are condemned to repeat it” tức “Kẻ nào lãng quên quá khứ (sai lầm xằng bậy của mình) sẽ phải lập lại quá khứ (sai lầm xằng bậy) ấy.” Hai bức ảnh trên gồm bức đen trắng ảnh một binh sĩ Hoa Kỳ chụp hình lưu niệm với những gì còn sót lại phần trên thân thể một chiến binh Việt Cộng và bức ảnh màu chụp cảnh các binh sĩ Hoa Kỳ chụp hình lưu niệm với những gì còn sót lại phần dưới thân thể một chiến binh Afghanistan. Khoảng cách nửa thế kỷ của hai bức ảnh giữa một bên là vào những năm 60 của thế kỷ trước và năm cuối thập niên đầu tiên của thế kỷ này (2010) vẫn cho ra một điều giống y nhau về thú tính bất nhân mọi rợ của những binh sĩ Hoa Kỳ ít – hoặc chẳng bao giờ được – học về nhân quyền, vốn là một sự thật mà bài viết này muốn nói đến, với sự trùng hợp của định mệnh khi tháng 4 năm nay là tháng của Lễ Chiến Thắng của Việt Nam – tức ngày chiến bại của Hoa Kỳ, đất nước của binh sĩ trong ảnh đen trắng bên trái – và tháng 4 năm 2012 này cũng là tháng mà tờ báo Los Angeles Time Hoa Kỳ đăng tải hàng chục bức ảnh bất nhân mọi rợ của các binh sĩ Mỹ đối với xác “đối phương” và người dân vô tội Afghanistan với bức ảnh màu bên phải là một thí dụ. Vậy lập lại sai lầm như thế nào.
Khi người thợ săn hạ được con thú, người ấy đứng chụp hình bên chiến lợi phẩm (y như nhà vua Vương Quốc Bỉ vừa bị “bỉ’ mặt vì lén qua Phi Châu dùng tiền thuế của dân bắn hạ một con voi, chụp hình với xác voi, rồi bị hồn thiêng của voi vật té ngựa bị trặc hông phải nhập viện làm bại lộ chuyến đi). Khi các binh sĩ Mỹ chụp hình với xác đối phương, ấy là họ xem đối phương là con thú. Họ xúc phạm Đức Chúa Trời nếu họ cho rằng ông ta tạo ra vạn vật và loài người. Họ xúc phạm tổ tiên Hoa Kỳ, những người bị lưu đày, những tên tội phạm, những kẻ thất thế sa cơ ở Châu Âu đổ về vùng đất mới (nay gọi là Hoa Kỳ) để được sống kiếp người, để con cháu họ được là người và biết tôn trọng con người, tôn trọng nhân quyền. Hãy thử xem đó là do sự dốt nát của vài chiến binh, hay là sự lập lại, sự lây lan, sự lưu luyến những lề thói cũ của những kẻ cho mình là người và những kẻ gần những kẻ cho mình là người nên cũng nghĩ chỉ có mình mới là người và bắt chước bọn tự cho mình là người ấy để xem kẻ thù chung là con vật.
Trong khi dân quân Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa vội đến cứu sống viên phi công John McCain ngày 26-10-1967 khi máy bay bị bắn rơi xuống Hồ Trúc Bạch, Hà Nội, đối xử với Ông với tình người và tinh thần nhân quyền, tôn trọng tù binh chiến tranh, để sau này Ông thành Thượng Nghị Sĩ, ứng cử viên Tổng thống Hoa Kỳ
hoặc võng cáng đưa tù binh Mỹ bị thương đi
thì các chiến binh Hoa Kỳ lái xe thiết giáp kéo lê xác một “Việt Cộng” như xác một con vật,
hoặc xúm lại tra tấn tù binh cộng sản (hai chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa giữ đầu để đổ nước vào mũi, còn chiến binh Hoa Kỳ dùng đầu gối ấn vào bụng cho tù binh ói nước)
và khi gặp phải tù binh trung kiên với Đảng, không khai báo, họ lôi tù binh lên trực thăng và ném xuống
Đối với tù binh cộng sản, các quân nhân Mỹ đã làm những điều điều tàn ác như thế, thì chỉ có dân lành mói đúng là số đông lý tưởng cho một cuộc đi săn thú mà thôi, như cuộc thảm sát ở Mỹ Lại năm nào:
Học tập từ quân trường Quang Trung theo các bài bản của Mỹ, viên đại úy Việt Nam Cộng Hòa này đã đằng đằng sát khí lăm lăm ngọn lưỡi lê chực chọc vào bụng một tù binh cộng sản trong khi các quân nhân Cộng Hòa khác ái ngại thảng thốt đứng nhìn
Tương tự vị sĩ quan, người lính Cộng Hòa này đã dùng lưỡi lê cắt đầu người nông dân do không chịu chỉ điểm vị trí của Việt Cộng (ảnh của Horst Faas chụp ngày 09-01-1964, Hãng Thông Tấn AP)
lưỡi lê luôn là dụng cụ tra tấn và sát hại tù binh cộng sản
sự sợ hãi lồng căm thù khiến người chiến binh Cộng Hòa xem người phụ nữ già không khác gì một tên giặc
đến độ sự vô cảm với người dân còn được ống kính một phóng viên nước ngoài ghi cảnh một nông dân bế xác con cầu cứu, với gương mặt hoặc tò mò hoặc cười vui vẻ của các quân nhân Việt Nam Cộng Hòa trên xe thiết giáp, tháng 3 năm 1964
Nhưng trong khi các sĩ quan Mỹ giở trò thú tính và vị tư lệnh Mỹ phải cố phân trần và kết tội họ, thì tình hình rất khác trong quân đội Việt Nam Cộng Hòa khi các quân nhân Việt Nam Cộng Hòa tước khẩu AK của chiến binh cộng sản Bảy Lốp
dẫn Bảy Lốp đến gặp Tướng Tư Lệnh Cảnh Sát Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Ngọc Loan, và viên tướng này rút súng chỉa vào thái dương Bảy Lốp mà bóp cò trước anh mắt kinh ngạc của những quân nhân, và mặc cho có sự có mặt của phóng viên nước ngoài
viên tướng lạnh lùng cất súng vào bao lúc Bảy Lốp ngả vật xuống đường, tay vẫn còn bị trói thúc ké sau lưng trong tư thế một tù binh chiến tranh
Thế đấy, trong khi những người cộng sản ViệtNambiết tuân thủ các công ước quốc tế về tù binh chiến tranh thì các chiến binh của họ đã không được kẻ thù đối xử tương tự. Họ: những kẻ cho mình là người, và xem kẻ thù là súc vật, khiến bức ảnh sau trên tạp chí Life số ra ngày 26-11-1965 đã khiến người dân các nước trên thế giới phản đối
Sau khi xảy ra vụ tồi tệ tại Mỹ Lại, Mỹ đã phủ nhận “quá khứ”, để rồi tháng 4 năm 2012 này lại phải đối mặt với vụ tồi tệ mà các binh sĩ Mỹ đã gây ra với tù binh và dân thường Afghanistan.
Sau khi giết em Mudin, một thiếu niên đang chạy bộ kiếm mua thức ăn cho gia đình, các quân nhân Mỹ đã lột trần truồng thi thể của Mudin. Andrew Holmes và Jeremy Morlock thay phiên nắm tóc dựng đầu xác chết của Mudin, một thiêu niên trên đường chạy mua thức ăn đã bị trúng đạn lạc. Việc chụp hình như một chiến công đã bắn hạ một quân phiến loạn tức một con vật. Tệ hại hơn, Holmes đã cắt mấy ngón tay của cậu bé Mudin, cất vào túi có dây kéo và bảo chiến hữu rằng sẽ phơi khô đem về làm bộ sưu tập sau này.
Morlock còn khét tiếng với màn chụp hình vui vẻ với vài trẻ em Afghanistan dạn dĩ rồi lên xe quân sự Stryker vừa lái vừa ném kẹo để các trẻ này cùng rất đông trẻ em rụt rè khác túa ra từ nhà dân lượm kẹo, còn Morlock xả súng sát hại các bé này, trong khi chiến hữu khác cho xe Stryker cán dày xéo lên người các em.
Andrew Holmes, Michael Wagnon, Jeremy Morlock và Adam Winfield đã làm ô danh nước Mỹ và tất nhiên nếu luật pháp Mỹ tha tội cho chúng như đã từng tha tội cho những kẻ gây ra cuộc thảm sát ở Mỹ Lại (Việt Nam), thì chúng cũng sẽ kết thúc phần đời còn lại trong tủi nhục vì bị khinh rẻ bởi người dân Mỹ chân chính. Nhưng chính quân đội Mỹ mới phải chịu phần trách nhiệm lớn nhất vì đã đào tạo ra những anh hùng cá nhân bịnh hoạn, không mô phỏng mô hình giáo dục quân đội cộng sản Việt Nam, nơi đào tạo ra những chiến binh anh hùng cách mạng. Ngay từ ngữ phân trần của tư lệnh Mỹ tại Afghanistan rằng quân nhân Mỹ được học điều lệnh rằng phải handle remains (xử lý xác hoặc phần thi thể còn lại) của quân thù một cách nhân văn nhất có thể được mà không hiểu rõ tiếng Mỹ tiếng Anh rằng “handle” không mang nội hàm duy chỉ có nghiêm túc, còn “nhất có thể được” luôn mang nội hàm không bao giờ cao nhất, không bao giờ tốt nhất, và thậm chí có cũng được mà không thì cũng chẳng hề chi. Một quân đội lại dùng thứ tiếng Anh thô thiển đầy sai sót như thế trong quân lệnh, thì sao lại có thể trách các binh sĩ nếu họ đột xuất thành thú vật như người sói lúc tròn trăng?
Vì sai lầm muốn hạ “Bắc Việt” bằng mọi giá, năm 1974 Mỹ đã làm ngơ để các chiến hạm Việt Nam Cộng Hòa bị Trung Quốc đánh tan tác, binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa bị Trung Quốc sát hại, và Quần Đảo Hoàng Sa bị chiếm đóng, nhằm làm Bắc Việt hoặc phải lo đánh nhau với Trung Quốc không thể chống cự lại Mỹ, hoặc mang tiếng “bán nước” vì để yên cho Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa. Sai lầm này của Mỹ đã khiến Trung Quốc chiếm ưu thế mưu bá đồ vương làm chủ Biển Đông, về sau đe dọa an ninh các quốc gia đồng minh của Mỹ trước kia thuộc khối quân sự SEATO tức Tổ Chức Liên Phòng Đông Nam Á, cái tổ chức đã tan rã với sự tháo chạy của Mỹ, và kết hợp lại với Việt Nam thành khối kinh tế ASEAN ngày nay, mà Mỹ dù nuốn quay lại cũng đã muộn trước thế lực hải quân hùng mạnh của Trung Quốc.
Vì sai lầm muốn hạ Việt Nam cộng sản bằng mọi giá, thay vì nhanh chóng thiết lập quan hệ ngoại giao với Việt Nam, viện trợ Việt Nam, bồi thường chiến phí, giúp Việt Nam nhanh chóng giàu mạnh như Nhật Bản để bảo vệ an nguy cho toàn vùng Đông Nam Á vốn toàn là đồng minh của Mỹ, cho phép Mỹ sử dụng căn cứ hải quân Cam Ranh, cho phép chiến hạm Hoa Kỳ ngang dọc Biển Đông triệt tiêu tham vọng của Trung Quốc tràn xuống phương Nam chiếm đóng Đông Nam Á và xâm lược Châu Đại Dương cùng Châu Nam Cực, Mỹ vừa bật đèn xanh tuyên bố ủng hộ Trung Quốc ồ ạt tấn công Việt Nam năm 1978, vừa bao vây cấm vận kinh tế Việt Nam, khiến Việt Nam chậm phát triển hơn trong thời điểm Trung Quốc phát triển nhanh hơn, và nay đe dọa uy thế của chính Hoa Kỳ, hù dọa các nước Đông Nam Á, thách thức sức mạnh hải quân Mỹ trong khu vực trọng yếu này của thế giới.
Vì tất cả những sai lầm trên, việc đầu tiên Mỹ có thể nhanh chóng sửa sai là giáo dục lại quân đội Hoa Kỳ về nhân quyền, để họ biết phân biệt thế nào là văn minh và mọi rợ, thế nào là chiến binh anh hùng và sát thủ chuyên nghiệp, nhất là thế nào là danh dự quốc gia vốn là điều mà binh sĩ Hoa Kỳ hầu như không biết đến; đồng thời, các tướng lĩnh Mỹ phải rà soát lại các điều lệnh, sử dụng những nội dung tiếng Anh mang nội hàm rõ ràng, minh bạch, nhằm triệt tiêu bất kỳ sự vi phạm nào mang tên do-không-hiểu-biết hoặc tại-bị-vì-bởi-ngôn-ngữ-chứa-sẵn-lời-động-viên-làm-bậy. Nếu không chấn chỉnh, sự có mặt của Hoa Kỳ ở Biển Đông thay vì đáp ứng sự kỳ vọng của người dân ASEAN, hành vi thú tính mất dạy về nhân quyền của binh sĩ Mỹ sẽ đưa Mỹ lâm vào bước đường mạt vận với các hạm đội Trung Quốc từ phương Bắc tràn xuống và các chiến binh Hồi giáo cảm tử Indonexia tức giận vì thi thể chiến hữu bị làm nhục sẽ từ phía Nam đánh lên bằng xuồng cao tốc.
Hãy học hỏi ViệtNam về nhân quyền để đừng bị lời nguyền lập lại sự thất trận của quá khứ.
“Those who do not remember the past are condemned to repeat it”
JORGE AUGUSTÍN NICOLÁS RUIZ DE SANTAYANA Y BORRÁS
Hãy đừng bao giờ quên vinh danh chiến thắng của ViệtNamđể được ban phúc được hưởng niềm vui tương tự
“Those who do not forget to pay homage to the victory of Vietnam are blessed to enjoy the same”
TANNHAUSER BEOWULF THOR HOANG HUU PHUOC
Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế
Máy nhắn tin: 0988898399
Email cá nhân: hhphuoc@yahoo.com
những tội ác chiến tranh ấy là không thể tha thứ, không thể đổ lỗi cho bất kì thế lực nào đứng sau , không có bất kì một vị tướng nào ra lệnh cho binh sĩ của mình làm như thế , binh lính Mĩ thì cũng là con người , chỉ có nước Mĩ dân chủ kia mới làm cho họ trở nên vô nhân tính như vậy ,
Trả lờiXóalính mĩ đã làm nên những cái thật là man rợ và kinh tởm cho loài người, những sinh linh đồng loại của họ, chúng ta có thể thấy rất rõ qua cuộc chiến tranh việt nam, đó là sự phi nghĩa, vô nhân dạo và đương nhiên đó cũng là không đi đúng quy luật của nhân quyền thế giới nói chung và lệch lạc so với những quan điểm những phát biểu của những người có vai trò quan trong trong nhà trắng
Trả lờiXóamĩ luôn mệnh danh, tự nhận mình là một quốc gia rất đảm bảo nhân quyền thuốc loại bậc nhất thế giới và cố tình làm điều đó với các quốc gai khác theo sự áp đặt bắt buộc, nhưng đàng sau những cái tuyên bố đó là việc vô nhân đạo của các lĩnh mĩ, vô nhân đạo một cách quá trớn với sự coi thường tính mạng của con người, những cách tra tán rất là man rợ của những người ,lĩnh mĩ là nỗi khiếp sợ cho những ai đã nhìn thấy cũng nhưn bị hành hạ
Trả lờiXóachỉ một đơn vị mãnh hổ trong chiến tranh việt nam đã gây ra những tội ác thế này đây:
Trả lờiXóaThường xuyên tra tấn và hành quyết tù nhân
Thường xuyên cố ý bắn giết thường dân Việt Nam, bao gồm đàn ông, phụ nữ, trẻ em và người già
Thường xuyên thực hiện cắt tai sưu tập tai của các nạn nhân
Mang vòng cổ làm từ xâu chuỗi tai nạn nhân
Lột và sưu tập da đầu nạn nhân
Sự kiện một người mẹ trẻ bị đánh thuốc mê, hãm hiếp rồi bị giết
Sự kiện một binh sỹ giết một trẻ nhỏ rồi chặt đầu, sau khi mẹ đứa trẻ đã bị giết
Bọn này đúng là không có tính người nữa. Loại này sám hối 10 đời cũng không hết tội. Giá như giờ nó đang ở Việt Nam bắn bỏ mẹ chúng nó đi, giết chúng không nghê bằng giết một con chó.
Trả lờiXóaQuân đội Mỹ đầy tội ác man rợ trong chiến tranh ở Việt Nam.
Trả lờiXóaHọ trắng trợn vi phạm nhân quyền như thế đấy. Ngày nay, vì hòa bình các dân tộc trên thế giới và trong bối cảnh quốc tế, Việt Nam và Hoa Kỳ khép lại quá khứ. Nhưng không vì thế mà có thể quên hết được.
Nhân quyền theo kiểu Mỹ đó, thật vô cùng khủng khiếp dã man quá!
Trả lờiXóanhìn lại chiến tranh mà Mỹ xâm chiến ở Việt Nam và các nước khác trong những năm gần đây chúng ta thấy những hành động vô cùng dã man đối với những binh sĩ hay người dân mà họ gặp phải, những sự ra tay vô cùng dã man như giết hại một con vật bé nhỏ chứ không phải là họ đang hành động với những người dân lương thiện là đồng loại với họ. Xâm chiến đất nước là mục tiêu của họ những hãy tránh xa những người dân vô tội, đừng biến họ thành trò chơi tội ác của mình, đừng biến hành động của mình như một loài mãnh thú. Hãy xem những người lính Việt Nam làm gì với họ khi họ bị bắt chứ, đó là sự nhân đạo, lương thiện, không giết người một cách tràn lan. Đây là một bài học cho quân đội Mỹ vì không biết họ đã giáo dục binh lính của họ thế nào mà lại có thể làm ra những hành động như vậy
Trả lờiXóakhông những binh lính Mỹ mà những người nắm quyền chỉ huy cũng chẳng ra gì. trong chiến tranh, binh lính Mỹ đã gieo rắc bao nhiêu đau khổ cho người dân của nhiều dân tộc trên thế giới bị chúng xâm lược. binh lính Mỹ cướp tái sản, đánh đập người vô tội, bắt gái các nước thuộc địa hãm hiếp dã man và rất nhiều hành động độc ác của chúng. rất may là chúng ta đã chiến thắng chúng trong cuộc chiến tranh để giành lại độc lập nước nhà, không thì cũng chịu bao nhiêu bóc lột tàn bạo từ chúng.
Trả lờiXóaQua so sánh của tác giả ta nhận thấy rõ được một điều rằng những người lính Mỹ không hề có chút nào gọi là thể hiện lòng nhân quyền, tình thương của con người. Lĩnh Mỹ dùng những kiểu tra tấn thật là tàn độc đến kinh người. Thế mà Mỹ luôn miệng nói mang văn minh cho các nước thuộc địa, mang nhân quyền đây sao. Không bằng người lính Việt Nam khi lính Mỹ bị bắt, thì chăm sóc cẩn thận, khi bị thương thì ân cần chăm sóc, đấy mới thể hiện tình thương của con người, thể hiện tinh thần nhân đạo sâu sắc, tôn trọng quyền được sống của con người. Mỹ hãy xem lại nhân quyền của mình trước đi rồi hãy đi phê phán nhân quyền ở nước khác.
Trả lờiXóaNhìn những hành động mà lính Mỹ đã làm trong chiến tranh ở Việt Nam thì, và chiến tranh trên các nước thuộc địa mà Mỹ chiếm đóng thì không ai nói đây là đất nước đại diện cho tự do, cho nhân quyền. Hành động tra tấn tù nhân của lính Mỹ quả thật là rất dã man, không có điều gì mà có thể diễn tả nổi những hành động này. Qua hàng loạt hình ảnh mà tác giả đã nêu ra ta có thể khẳng định được bản chất lĩnh Mỹ đúng như tên bài viết là lĩnh Mỹ mất dạy về nhân quyền. Có nghĩa lính Mỹ thực sự không có chút nhân quyền nào cả.
Trả lờiXóa