Chia sẻ

Tre Làng

BBC CÙNG GIÁO SƯ VŨ TƯỜNG (MỸ) LẠI XUYÊN TẠC LỊCH SỬ CHIẾN TRANH VIỆT NAM

Cuteo@

Hôm qua đọc bài "Vì Sao Miền Bắc Chiến Thắng?" trên BBC mà thấy tởm nôn cho tay giáo sư Vũ Tường. Tên của bài báo đã thể hiện sự mất dạy và lường gạt, biến cuộc chiến tranh thần thánh giải phóng dân tộc thành cuộc nội chiến hai miền Nam Bắc, huynh đệ tương tàn. 

Nói luôn cho nhanh, hoàn toàn không có chuyện miền Bắc Chiến thắng miền Nam, mà chỉ có dân tộc Việt Nam chiến thắng quân xâm lược Mỹ và bọn tay sai. Sự thật là chính Đế quốc Mỹ mới là kẻ xâm lược và nhân dân Việt Nam là những người phát động cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc. 

Thật xấu hổ cho một giáo sư đại học Mỹ có cái tên của người Việt mà đến lịch sử dân tộc cũng không hiểu. Xin hỏi có sự tàn bạo nào hơn việc Mỹ sử dụng các loại vũ khí giết người hàng loạt ở Việt Nam? Xin hỏi nếu đế quốc Mỹ không Xâm lược Việt Nam thì chiến tranh như vậy có xảy ra hay không? Liệu đó có phải là những giá trị Mỹ mà các nhà zân chủ cuội ở Việt Nam đang tôn thờ?

Người Việt Nam chân chính không chấp nhận kẻ nào xuyên tạc lịch sử.

Mời các bạn đọc bài "Chiến Tranh Việt Nam Từ Một Góc Nhìn" để giải đáp thắc mắc: Ai là người đã gây ra cuộc chiến ở Việt Nam, và có cái ác nào hơn cái ác của sự hủy diệt con người và thiên nhiên Việt Nam:

Mặc dù đã lùi vào dĩ vãng, nhưng hậu quả của cuộc chiến tranh xâm lược do Mỹ tiến hành trên đất nước Việt Nam 34 năm trước đây vẫn còn hết sức nặng nề. Những bài học lịch sử từ cuộc chiến tranh đó cho đến nay vẫn còn giữ nguyên giá trị, bởi nó không chỉ lý giải về sự thất bại của cường bạo trước sức mạnh chính nghĩa mà còn cảnh tỉnh những người vẫn mơ hồ tin vào cái gọi là sứ mệnh “mở rộng dân chủ” như vẫn thường được tuyên truyền. Nỗi đau khôn nguôi!

Trong cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam, quân đội Mỹ đã trút xuống hai miền Nam, Bắc Việt Nam một khối lượng bom lớn hơn bất cứ cuộc chiến tranh nào do Mỹ thực hiện trước đó. Cuộc khủng bố đẫm máu ở Mỹ Lai, B52 rải thảm ở Khâm Thiên và chiến dịch rải chất độc da cam trên một diện tích rộng trong chiến tranh chỉ là số ít trong hàng nghìn tội ác mà quân đội Mỹ đã gây ra cho dân tộc Việt Nam.

Trong vụ thảm sát ở Mỹ Lai, lính Mỹ đã giết hại hơn 500 người, trong đó phần lớn là phụ nữ và trẻ em. Vụ việc đã từng bị cố tình che đậy gần hai năm trời, và chỉ sau khi báo chí điều tra ra, sự thật mới bị phơi bày. Nhiều tờ báo ở Mỹ lúc đó bình luận: "Nước Mỹ và người Mỹ không thể không gánh nặng cảm giác tội lỗi và sự day dứt của lương tâm trước những gì diễn ra ở Mỹ Lai”.Và cũng tương tự như vậy, cho đến hôm nay, nỗi kinh hoàng trong vụ thảm sát phố Khâm Thiên - khu phố đông dân nhất của Hà Nội, tháng 12-1972 bằng bom B52 của không lực Hoa Kỳ vẫn chưa phai mờ trong tâm trí mỗi người dân Hà Nội. Chỉ trong đêm 26-12-1972, toàn bộ 6 khối phố của Khâm Thiên bị phá huỷ, gần 2.000 ngôi nhà bị sập, trong đó có 534 căn nhà sập hoàn toàn. Bom B52 đã cướp đi 283 sinh mạng, trong đó có 40 cụ già, 91 phụ nữ, 55 trẻ em, làm bị thương 266 người. Nhiều gia đình không còn ai sống sót. Tại Bệnh viện Bạch Mai, nhiều phòng bệnh đã bị bom Mỹ đánh sập cùng với các bệnh nhân và nhân viên y tế. Hồi tưởng lại những gì đã xảy ra ngày đó, một nạn nhân sống sót đã bày tỏ, chiến tranh đã đi qua hơn 30 năm, nhưng mỗi lần đến ngày lễ Giáng sinh, ông lại thấy đau âm ỉ trong lòng vì cảnh tang thương ngày ấy. Giờ đây, sau gần 40 năm, những dấu tích chiến tranh dường như không còn nữa, nhưng bức tượng người phụ nữ bồng xác đứa con thơ đứng đau đớn, lặng lẽ trên phố Khâm Thiên sẽ là một bằng chứng chiến tranh còn lại mãi với thời gian. Năm đó, Đức Chúa trời hẳn đã chứng kiến một mùa Giáng sinh đau thương ở Hà Nội và buồn ở Oa-sinh-tơn.

Chưa hết, có lẽ dã man nhất là việc quân đội Mỹ sử dụng chất độc màu da cam/dioxin dội xuống các chiến trường miền Nam Việt Nam. Những hậu quả của chất dioxin đối với người Việt Nam đến nay vẫn còn hết sức nặng nề với khoảng 4,8 triệu nạn nhân bị ảnh hưởng và 150.000 trẻ em bị dị dạng ngay từ khi mới sinh ra. Hậu quả bi thảm này không biết sẽ kéo dài đến bao giờ và qua bao nhiêu thế hệ. Trong tuyên bố phản đối Tòa án Tối cao Hoa Kỳ bác đơn thỉnh cầu của các nạn nhân da cam/dioxin Việt Nam ngày 2-3-2009, Hội đồng Hòa bình Mỹ khẳng định: đây là sự vi phạm thô bạo của quân đội Mỹ về quyền con người, một tội ác nghiêm trọng chống lại loài người, đồng thời lên tiếng phê phán chính quyền và các công ty hóa chất Mỹ đã lẩn trốn trách nhiệm và che dấu sự thật trước dư luận.

Nhắc lại những ký ức đau thương trong chiến tranh, người viết bài này không nhằm khơi lại mối thù đã qua, mà chỉ nhằm khẳng định một điều: bạo lực và chiến tranh không phải là phương thức giải quyết các vấn đề của thế giới đương đại.

Chiến tranh đã thực sự kết thúc?

Trong cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam, có khoảng 58.000 lính Mỹ bị thiệt mạng, hơn 300.000 người lính khác bị tàn phế, mang trong mình thương tật và di chứng da cam/dioxin. Nước Mỹ đã tiêu tốn trên 900 tỉ USD cho cuộc chiến tranh (cả trực tiếp và gián tiếp), một cuộc chiến tốn kém nhất trong lịch sử nước Mỹ mà không thu được một kết quả nào ngoài sự thất bại ê chề.

Điều đáng nói ở đây là, mặc dù chiến tranh đã đi qua hơn 30 năm, nhưng những mặc cảm tội lỗi, những lý giải về sự thất bại của quân đội Mỹ vẫn canh cánh trong lòng nước Mỹ.

Lần đầu tiên, vào năm 1988, chính phủ Mỹ buộc phải thừa nhận có khoảng 50.000, tức là 15% trong số lính Mỹ tham chiến tại Việt Nam trở về vẫn còn bị rối loạn tâm thần nghiêm trọng. Một số do mặc cảm về những tội ác gây ra cho người dân Việt Nam, khi họ cầm súng bắn giết những con người vô tội, trong tay không một tấc sắt để tự vệ. Số khác, cho đến nay vẫn không hiểu lý do vì sao mình lại phải cầm súng “chiến đấu” tại Việt Nam, chiến đấu với ai và chiến đấu vì cái gì?

Cựu binh Jim Doyle và David Curry chỉ là hai trong số hàng chục nghìn người bị dăn vặt trong cảm giác tội lỗi. Jim Doyle đã bị đẩy tới chiến trường Việt Nam khi mới 18 tuổi, mặc dù may mắn sống sót trở về, nhưng đến giờ người cựu binh này vẫn không thoát khỏi nỗi ám ảnh: “Chiến tranh là địa ngục. Nó tác động ghê gớm đến con người như một vết thương không thể hàn gắn”, và, “Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, chiến tranh không chỉ lấy cắp thời thanh niên của tôi mà còn đeo đuổi, ám ảnh suốt cuộc đời tôi”.

Cũng giống như Jim Doyle, cựu nhân viên tình báo Mỹ David Curry cũng không thể thoát khỏi những sợ hãi, căng thẳng về tâm lý khi hồi tưởng về quá khứ chiến tranh. Đến nay, ông vẫn không tin mình đã từng tham chiến tại Việt Nam. Nó như một giấc chiêm bao, chợt đến, chợt đi. Ông nói: “Tất cả những hồi tưởng của quá khứ vẫn còn nguyên vẹn trong tôi cho đến ngày nay và nó khiến tôi thực sự xúc động. Không một người nào ở thế hệ chúng tôi từng sống những ngày tháng đó lại không xúc động, dù có nhiều khi tôi không tin rằng chúng tôi từng có thời gian ở đó”.Sau khi chiến tranh kết thúc, ngày càng có nhiều hồi ký chiến tranh Việt Nam với những lời thú tội và sám hối thật lòng xuất hiện ở Mỹ. Nhiều cựu binh Mỹ đã trở lại chiến trường xưa để tìm cách làm vơi đi những mặc cảm tội lỗi. Trường hợp của hai anh em nhà Frederic Whitehurst (còn gọi là Fret) với hành trình 35 năm lưu giữ cuốn nhật ký của liệt sỹ bác sỹ Đặng Thùy Trâm và cuộc hành trình 39 năm lưu giữ kỷ vật của liệt sỹ Hoàng Ngọc Đảm của cựu binh Hom-mơ Xtet-đi chỉ là những ví dụ điển hình về sự sám hối tội lỗi. Nhiều tờ báo ở Mỹ đánh giá, đối với những người Mỹ, việc phổ biến quyển nhật ký Đặng Thùy Trâm do cựu sỹ quan Hoa Kỳ Frederic Whitehurst từng tham chiến tại Việt Nam lưu giữ trong mấy chục năm qua và những cuộc hội ngộ đầy cảm động giữa ông và gia đình bác sỹ Đặng Thùy Trâm tại Hà Nội ''đã giúp khép lại một phần nào đó nỗi đau của một thế hệ người Mỹ mang trên mình vết thương chiến tranh''. Còn Hom-mơ, sau khi bắn chết và chôn cấtchiến sỹ giải phóng quân Hoàng Ngọc Đảm trong một vụ đụng độ giáp lá cà (ngày 18-3-1969 tại chiến trường Gia Lai) đã đem kỷ vật của người chiến sỹ này về nước Mỹ và gìn giữ suốt 39 năm. Sau những năm sống trong nỗi ám ảnh, người cựu binh này đã quay lại Việt Nam, tìm về gia đình chiến sĩ Đảm để tạ tội và xin được đi tìm hài cốt chiến sĩ Hoàng Ngọc Đảm. Và, ông ta đã khóc bên nấm mồ của người chiến sỹ giải phóng quân. Những giọt nước mắt thành thật và đầy hối hận giữa rừng núi âm u thật thê thảm, nhưng nó đã giúp người cựu binh già này phần nào vơi đi những ám ảnh tội lỗi hành hạ ông bấy lâu nay.

Các nhà xã hội Mỹ xác nhận, kể từ sau năm 1973 đến nay, năm nào cũng có những cựu binh Mỹ trở về từ Việt Nam tự sát do mặc cảm tội lỗi bằng những cách thức ghê rợn.

Vết thương chiến tranh Việt Nam vẫn len lỏi tới từng gia đình Mỹ, che phủ hành lang quyền lực tại Oa-sinh-tơn và chia rẽ xã hội Mỹ. Cựu phóng viên chiến trường G.Gan-lô-guây (J.Galloway) nói: hãy hỏi chuyện các gia đình vừa đón hài cốt cha anh họ trở về, hãy gặp những người ngày đêm đến đứng trước bức tường tưởng niệm lính Mỹ tại Oa-sinh-tơn, hãy đến thăm những cựu binh bị thương tật, bị ảnh hưởng bởi chất độc da cam để xem chiến tranh đã thực sự chấm dứt hay chưa?

Hình ảnh chiếc trực thăng đưa những người Mỹ cuối cùng rời khỏi nóc Tòa Đại sứ Hoa Kỳ tại Sài Gòn buổi trưa ngày 30-4-1975 vẫn ám ảnh nước Mỹ cho đến hôm nay. Đối với họ, cuộc chiến tranh này vẫn còn chưa thực sự kết thúc vì những hậu quả nó để lại thật sâu sắc và dai dẳng.

Bài học nào rút ra từ sự thất bại của Mỹ trong cuộc chiến?

Một bài học quan trọng được rút từ cuộc chiến tranh Việt Nam là “văn hóa súng đạn” phương Tây không thể khuất phục được văn hóa truyền thống phương Đông.

Trong cuộc hội thảo về chiến tranh Việt Nam tháng 3-2007 tại tiểu bang Tếch-dát, các học giả Mỹ đã phân tích những nguyên nhân thất bại của Mỹ trong cuộc chiến tranh này, trong đó nhấn mạnh đến yếu tố văn hóa. Cuộc hội thảo này đã đi đến kết luận: sự thiếu hiểu biết của Hoa Kỳ về văn hóa, lịch sử và con người Việt Nam chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến thất bại của Mỹ trên chiến trường. Không ai phủ nhận sức mạnh số một về kinh tế, quân sự, kỹ thuật của Mỹ. Nhưng, đó không phải là sức mạnh vô địch.

Lịch sử chiến tranh đã chứng minh, sức mạnh của đồng đô-la và bom đạn Mỹ không khuất phục được tinh thần yêu nước và truyền thống đoàn kết chống ngoại xâm của dân tộc Việt Nam. Học giả Giêm Bru-tơn phát biểu, những nỗ lực của Hoa Kỳ ở Việt Nam phản ánh sự thiếu chuẩn bị về văn hóa cho chiến trường. Đây chính là một phần của văn hóa Mỹ, vốn không chú trọng tới yếu tố văn hóa trong các cuộc xung đột quốc tế. Còn học giả Vê-rôn nhận xét, từ cuộc chiến Việt Nam, có thể rút ra một trong những bài học quí giá là cần phải hiểu rõ kẻ thù của mình… Điều đó người Mỹ đã không làm được ở Việt Nam nên phải gánh chịu nhiều thương tổn.

Thế giới đã bước sang giai đoạn mới của lịch sử, trong đó, hòa bình, hợp tác và phát triển đã trở thành xu thế chủ yếu của thời đại; tư duy sử dụng sức mạnh quân sự để giải quyết các vấn đề quốc tế đã trở nên lỗi thời. Lịch sử chiến tranh khẳng định với nhân loại một điều: chiến tranh và bạo lực cường quyền không giải quyết được vấn đề gì ngoài việc khoét sâu hận thù giữa các dân tộc và chia rẽ thế giới. Tuy nhiên, các thế lực hiếu chiến không nghĩ như vậy, họ vẫn đang xoay xở mọi cách để gây ra các cuộc chiến tranh nhằm trục lợi từ những cuộc chiến đó. Vì thế, những bài học lịch sử từ cuộc chiến tranh do Mỹ gây ra ở Việt Nam vẫn còn giữ nguyên giá trị, bởi nó không chỉ lý giải về sự thất bại của cường bạo trước sức mạnh chính nghĩa mà còn cảnh tỉnh những người vẫn mơ hồ tin vào cái gọi là sứ mệnh “mở rộng dân chủ” như vẫn thường được tuyên truyền. Chống chiến tranh, bảo vệ hòa bình vẫn luôn là mục tiêu và khát vọng cháy bỏng của nhân loại tiến bộ trên toàn thế giới.

Trần Minh Tơn

6 nhận xét:

  1. trúc mai21:01 25/1/14

    Sau không nói đến những mất mác đau thương của người dân miền Nam trong cuộc chiến ,và sự mất mác đau thương đó còn kéo dài sau giải phóng với những chính sách sai lầm ?

    Trả lờiXóa
  2. Nặc danh00:09 26/1/14

    Hô hô đoảng và chính phủ sau bao năm hồ hào cả tông dật tiến hành cuộc chiến tranh thần thánh là đánh đuổi đế quốc Mỹ thống nhất toàn vẹn lãnh thổ.bao đau thương , tang tóc, máu xương đã đổ xuống. và di chứng của cuộc chiến vẫn còn tồn tại đến bây h, mỗi dịp kỉ niệm chiến thắng 30-4 hàng năm cả hệ thống tuyên truyền vẫn ra rả những bài báo, chiếu những phim ca ngợi cuộc chiến tranh và chửi đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai. nhưng con cái các ông lớn trên chính phủ thì vẫn đi sang Mỹ và các nước được cho là tư bản giãy chết để học. và các ông lãnh đạo vẫn ưa dùng hàng tư bản hơn hàng VN. và 1 điều quan trọng nữa là vẫn phải trải thảm đỏ mời tư bản vào đầu tư. cái quan trọng là mỗi khi VN muốn gia nhập vào một hiệp hội nào đó của thế giới thì cửa ải cuối cùng vẫn phải đàm phán với kẻ thù của mình trên thế yếu, chả biết là sự thật phơi bày bao nhiêu năm rồi còn gì để nói nhỉ. theo suy nghĩ của tôi thì lịch sử đôi khi cũng do bàn tay con người nhào nặn thôi. đừng có cố gắng bảo vệ những cái thối nát mà cả thế giới người ta phỉ nhổ, chỉ còn mấy anh VN,CB,TQ,TT vẫn còn cố đấm ăn xôi để đi theo con đường không tưởng. hãy nhìn cái nôi của CNXH mà xem họ đã vứt vào sọt rác hơn 20 năm rồi vậy mà mấy ông ở VN vẫn còn ra rả tuyên truyền. cái quan trọng là làm sao cho dân giàu ,nước mạnh, xã hội công bằng, văn minh, thì các ngài có làm được đâu. người ta quản trị xã hội bằng luật pháp thì các ngài quản tri xã hội bằng nghị quyết, văn kiện của đảng, người ta làm kinh tế bằng cái đầu có chất xám chứ ko phải cái thẻ đảng, các ông có đảng của các ông đảng của các ông ko phải là tất cả ko phải là dân tộc ,các ông vi phạm thì cũng như đan cũng phải chịu xử lý của pháp luật chứ ko phải cứ rút kinh nghiệm với kiểm điểm mãi được. chán đéo nói nữa

    Trả lờiXóa
  3. đúng là miệng lưỡi rắn độc, đã ngu dốt còn tỏ ra nguy hiểm. Không biết thì chúng mày có thể im mõm lại mà.

    Trả lờiXóa
  4. Thằng Quốc nam là thứ mất dạy07:59 27/1/14

    Thằng Quốc nam là thứ mất dạy

    Trả lờiXóa
  5. Nặc danh16:24 27/1/14

    Lê Duẩn từng tuyên bố rằng: Ta đánh Mỹ là cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc (đánh thuê)
    Nguồn trích từ Tự điển Bách khoa toàn thư tiếng Việt
    http://vi.wikipedia.org/wiki/L%C3%AA_Du%E1%BA%A9n#Ph.C3.A1t_ng.C3.B4n
    Tập đoàn CSVN nay lại mời Đế quốc Mỹ trở lại VN để cứu nước chăng ???
    Nguồn http://bienphong.com.vn/Baobienphong/News/Bo-truong-Bo-Quoc-phong-Viet-Nam-tiep-doan-Tu-lenh-Luc-luong-phong-ve-bien-Hoa-Ky/20891.bbp
    Nguồn http://www.voatiengviet.com/content/my-dua-si-quan-tuan-duyen-toi-dai-su-quan-o-ha-noi/1835155.html

    Trả lờiXóa
  6. Nặc danh17:45 27/1/14

    Bài viết Vũ Tường Phó Giáo sư, Đại học Oregon Mỹ bình luận về tác phẩm của TS Nguyễn Thị Liên Hằng, phó giáo sư, khoa Lịch sử, ĐH Kentucy(Anh Quốc) đã được cho đăng tải với sự đồng ý của BBC. Tất nhiên bài viết phải có giá trị hơn bài viết của ông Trần Minh Tơn(vô danh tiểu tốt)nào đó.
    Bài BBC CÙNG GIÁO SƯ VŨ TƯỜNG (MỸ) LẠI XUYÊN TẠC LỊCH SỬ CHIẾN TRANH VIỆT NAM của ông Tơn có giá trị hay không còn tùy thuộc vào thân phận và cái trường ĐH sản xuất ra ông ta.
    GS Tường và TS Hằng xuất thân từ những trường ĐH danh tiếng được quốc tế công nhận.
    Cũng có thể con cháu của ông Trần Minh Tơn cũng đang tụ tập ở đó để kiếm vài cái mảnh bằng khiêm tốn.

    Trả lờiXóa

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog