Khoai@
Mình định viết cái gì đó về tay nhạc sĩ trở cờ Tuấn Khanh này. Nhưng thấy bên nhà Mõ Làng đã có bài rất hay, nên bê về cho anh em đọc.
Cần nó thêm, Tuấn Khanh chính là tay khơi mào cho việc kỳ thị vùng miền ở Việt Nam sau mấy chục năm đất nước thống nhất. Những bước đi của hắn thể hiện qua các bài viết thời gian qua mang bóng dáng của những kẻ phân biệt chủng tộc và đi ngược lại với những nỗ lực của loài người cho một trái đất bình đẳng, bác ái và đẹp đẽ.
Có điều, mình vẫn không hiểu sao hắn gét người miền Bắc và đặc biệt là người miền Trung?
Xin giới thiệu bài viết của lão Mõ:
Kính Chiếu Yêu
Sau lần xông pha trong trong vụ bạo động ở Bình Dương để đưa tin cho RFA, BBC… phối hợp với đám Chí Dũng, Quang Lập, Chênh, Thụy, Diện, Huệ Chi… kích động biểu tình, bị lên án, vạch mặt, tưởng rằng Tuấn Khanh đã im hơi lặng tiếng thì bây giờ bộ đôi hải ngoại, nội địa lại lên tiếng bằng cái loa Tuấn Khanh. Lần này được khởi động bằng “Di chúc Bắc Kỳ tự do” trên FB của hắn và ngay tức thì đám Lập què, BBC, RFA, RFI cùng các Blog, bleo đồng ca bình luận, tán thưởng.
Cái gì trong “Di chúc Bắc kỳ tự do” vậy? Đấy là một giàn hợp ca của những kẻ “vong nô” (từ mà Tuấn Khanh dùng) về "chia rẻ" và "tự do".
Kì thị vùng miền
Đấy là bài vỡ cai trị mà mồ ma thực dân Pháp đã áp dụng ở Việt Nam cách đây cả hơn thế kỷ nay được đám vong nô dựng lại.
Phép thử ban đầu là chia rẻ ở cấp độ nhỏ, cấp tỉnh. Ban đầu, nó được thử phản ứng bằng vài bài viết về các khu công nghiệp khát nhân công nhưng vẫn treo biền “No. Nghệ An, Hà Tĩnh, Thanh Hóa”. Vào lúc cuộc bạo động đập phá ở các khu công nghiệp Bình Dương, Sài Gòn… đang ở cao trào, Tuấn Khanh đã xông pha khắp nơi với một bản tường thuật ngụ ý đấy là cuộc bạo động do người Nghệ An, Thanh Hóa tổ chức, giật dây. Bị ném đá tơi bời, và sau một thời gian ẩn náu, Tuấn Khanh lại tung ra bài mới ở cấp độ cao hơn “Bắc Kỳ”, bọn “Bắc Kỳ 9 nút” và “Bắc kỳ 2 nút” (số cộng của năm 54 và 75) nhân ngày 20/7/2014, kỷ niệm 60 năm vụ di cư của người miền Bắc vào Nam. Bài viết mới được tung ra, lập tức cả dàn đồng ca nói trên hòa thanh inh ỏi.
Ngu nhưng lại tỏ ra nguy hiểm, Tuấn Khanh tưởng có thể dựng lại thây ma “Chia để trị” của thực dân Pháp xưa kia là có thể làm tổn thương người Việt hai miền. Nhưng chúng đã nhầm vì dốt sử (Không biết đám này có phụ họa trong bản hòa tấu vừa rồi đòi phải bỏ học môn sử không). Ngày trước, để chia rẻ và làm suy yếu tình đoàn kết của người Việt, thực dân Pháp đã ép triều đình Huế chia nước Việt làm ba miền rồi tô nhượng Nam kỳ cho Pháp, đặt Bắc kỳ dưới sự bảo trợ của Pháp, chỉ cho triều đình có chút quyền hành bù nhìn ở Trung kỳ. Pháp đã thành công trong việc tạo ra tâm lý kì thị Bắc - Trung – Nam.
Bây giờ, những kẻ vong nô lại đang cố tạo ra bộ ba “Nam Kỳ”, “Bắc kỳ 9 nút” và “Bắc kỳ 2 nút”. Chẳng phải bỗng dưng mà chúng nghĩ ra trò này. Đấy là một âm mưu đã được nhen nhúm từ lâu và đã được thử nghiệm, nhất là vào các kỳ Đại hội Đảng, bầu Quốc hội sắp đến. Trên thực tế, chúng cũng đã gieo rắc được chút ít hoài nghi, kỳ thị.
Thực ra, chúng không khoét sâu vào chỗ đấy được, bởi vì chúng đâu có thuộc lịch sử. Vì rằng, rằng Đại Việt xưa chỉ đến Đèo Ngang. Đất phương Nam là đất mở cõi có nơi còn rất mới, chỉ hơn 300 năm. Người Nam kỳ bây giờ, cha ông họ chính là người Việt Bắc Kỳ di cư vào khai phá đất đai, lập nghiệp. Họ còn nhớ quê đến mức đặt tên con cũng chỉ đặt từ thằng hai trở đi, ngầm chỉ rằng, còn thằng cả đang ở Bắc để mà nhớ quê hương bản quán. Bây giờ, hậu duệ của họ chính là đám Tuấn Khanh nửa đấy, những kẻ đang rủa xả tổ tiên mình, chia rẻ họ hàng mình.
Đi tìm tự do?
Cái này chắc là Tuấn Khanh chỉ đọc được từ bức ảnh chụp câu khẩu hiệu trên một chiếc tàu Pháp vào năm 1954 khi đang đón người Bắc di cư vào Nam rồi nói leo vậy thôi, chứ thằng nhóc sinh năm 1968 thì biết gì chuyện thời ấy mà phán xét.
Tuấn Khanh nói “60 năm của những người Bắc di cư vào Nam, cho tôi và thế hệ của mình được nhìn rõ họ hơn, nhắc tôi phải nói về một bản di chúc lớn, một bản di chúc vĩ đại mà hơn một triệu người từ bến tàu Hà Nội, Hải Phòng… mang đến cho cả đất nước. Bản di chúc cũng được lưu giữ trong mắt, trong lời nói của từng người Việt tha hương khắp thế giới: bản di chúc về tự do”.
Đám như Tuấn Khanh nào biết được trong hơn 1 triệu người ào ạt di cư vào Nam lúc ấy, đa số là giáo dân (78%) cùng với một bộ phận quan trọng của hàng giáo phẩm (3 giám mục, 618 linh mục). Đến cuối năm 1955, ở lại miền bắc còn 40% giáo dân (456 720 người) và 37% giáo sĩ (375 người). Họ ra đi chẳng phải với ý thức đi tìm tự do như đám Tuấn Khanh nhét vào đầu họ. Những người nông dân chất phác, nghèo khó, đói rách đó ra đi trước hết là với hy vọng kiếm được miếng ăn theo lời tuyên truyền “muốn có gạo theo đạo mà ăn”, “Chúa đã vào Nam”, cùng với nỗi sợ hãi “Cộng sản là cõng vợ, cõng con” mà bộ máy tâm lý chiến của Mỹ, Pháp và tay sai thực hiện. Một bộ phận trong họ ra đi là để trốn chạy sự nguyền rủa về quá khứ làm tay sai cho thực dân Pháp đô hộ, về lịch sử tiếp tay cho thực dân xâm lược.
Họ ra đi vì mắc vào âm mưu tạo dựng một chính quyền lấy Công giáo làm Quốc giáo do Ngô Đình Diệm, kẻ chống cộng quyết liệt đứng đầu. Chúng không hề ngượng ngùng khi nói về một xã hội tự do nhưng được xây dựng trên nền tảng của Công giáo. Đảng “Cần lao nhân vị” của họ Ngô chỉ dành cho Công giáo và ai là đảng viên của nó mới có cơ hội thăng tiến. Trong quân đội thì có hệ thống"cha tuyên úy” lo việc đức tin. Xung quanh các thành phố, thị xã trung tâm chính trị là hệ thống vành đai dân cư tính đồ công giáo. Luật 10/59 là dành riêng cho việc “đào tận gốc, trốc tận rễ”, tắm máu cộng sản.
Họ ra đi vì hy vọng của đám chức sắc công giáo với tham vọng có thể lấy lực lượng giáo dân đông đảo, lấy hệ thống tổ chức công giáo làm xương cốt cho một thế lực chính trị chứ không phải vì đức tin.
Trái với những gì người Mỹ, Pháp, Ngụy tuyên truyền, chính quyền Việt Minh đã cố gắng làm tất cả những gì có thể để níu kéo đồng bào mình ở lại. Từ những năm 1945-1947 tranh thủ được Công giáo là điều rất khó khăn nhưng Việt Minh vẫn làm.
Hồ Chí Minh là người kiến trúc sư lớn của chính sách đoàn kết dân tộc đối với người Công giáo. Chính sách này đã mang lại kết quả ngay từ đầu tháng chín 1945, khi bốn vị giám mục Công giáo thừa nhận ông là chủ tịch chân chính của nước VNDCCH. Lên nắm chính quyền, ông không ngần ngại cử Nguyễn Mạnh Hà, người Công giáo, làm bộ trưởng Bộ kinh tế trong Chính phủ đoàn kết dân tộc đầu tiên. Trong phái đoàn Việt Nam sang thương lượng ở Fontainebleau, ông mời cả Nguyễn Đệ, người công giáo tham gia.
Sự hiện diện của những nhà lãnh đạo cấp cao Việt Minh, Phạm Văn Đồng và Võ Nguyên Giáp, tại cuộc lễ tấn phong giám mục Lê Hữu Từ và lễ thành lập Liên Đoàn Công Giáo (không nằm trong Việt Minh) tháng mười 1945 ở Phát Diệm, cũng chứng tỏ ý muốn thu hút thiểu số Công giáo. Nhân dịp này, Hồ Chí Minh còn mời tân giám mục Phát Diệm Lê Hữu Từ làm Cố vấn Tối cao của Chính phủ.
Không những thế, Việt Minh đã ban hành những chỉ thị nghiêm ngặt, cấm đoán mọi hành động xúc phạm tôn giáo, nhất là việc phá huỷ nơi thờ cúng, người phạm tội có thể bị xử tử hình. (Chỉ thị cấm xung công nơi thờ cúng vì mục đích chiến tranh số 413/TS, 14/7/1947). Đây là một cố gắng thực sự nhằm hạn chế bất hoà đối với người Công giáo. Năm 1949, uỷ viên nội vụ Nam Bộ Ung Văn Khiêm đã chỉ thị nghiêm cấm "mọi hành động phẫn nộ hay khiêu khích đối với người Thiên chúa giáo"
Mỗi năm vào dịp Nô-en, bao giờ Hồ Chí Minh cũng gửi thư chúc mừng đồng bào Công giáo. Các báo cáo của bề trên dòng Thừa sai Paris (MEP), vốn chống đối Việt Minh, đều ghi nhận rằng, mặc dầu chủ trương tiêu thổ kháng chiến, Việt Minh vẫn tôn trọng nhà cửa của giáo hội, khác hẳn Quân đội Viễn chinh Pháp không ngần ngại chiếm đóng hoặc phá huỷ cơ ngơi của các tôn giáo.
Những tư tưởng đó của Hồ Chí Minh vẫn được những người cộng sản sử dụng trong các chính sách tôn giáo của mình đến ngày nay.
Thế nhưng, tâm lý đám đông đã xô đẩy hàng vạn giáo dân ra đi trong nước mắt. Đấy là sự thật mà đám Tuấn Khanh trẻ ranh không thể biết được.
Đúng như Tuấn Khanh nói "Ở mọi miền, Nam hay Trung hay Bắc, người ta cũng đều có thể nhìn thấy kẻ vô lại trong giống nòi”. Trong lúc hàng triệu tín đồ Công giáo khắp cả nước đang toàn tâm thực hiện đường hướng mục vụ của Hội đồng giám mục Việt Nam:“Sống phúc âm giữa lòng dân tộc để phục vụ hạnh phúc của đồng bào” thì đây đó vẫn có những kẻ lội ngược dòng như Nguyễn Thái Hợp, Nguyễn Văn Lý, Lê Quốc Quân và Nguyễn Tuấn Khanh vậy thôi.
Đừng nghĩ có chút ảnh hưởng trong công chúng (như một số kẻ khác) là có thể tập tọe làm ngọn cờ chính trị. Giỏi lắm thì cũng chỉ đạt đến hạn ngạch kẻ vong nô mà thôi.
Bài viết hay lắm.
Trả lờiXóaNhạc sĩ Tuấn Khanh ư? nhạc sĩ nổi tiếng với những ca khúc như Rêu phong, Áo xanh..ư? nhạc sĩ từng tham gia làm giám khảo cho không biết bao cuộc thi lớn đây ư? vậy mà lại là một kẻ khơi mào cho việc kỳ thị vùng miền ở Việt Nam sau mấy chục năm đất nước thống nhất ư? thật không tin nổi mất.
Trả lờiXóanhạc sĩ tuấn khanh là tác giả của rất nhiều những ca khúc nổi tiếng, trong đó có rất nhiều những ca khúc nổi tiếng. ông cũng đã từng tham gia rất nhiều những hoạt động, nhưng thực sự không ngờ chính ông cũng là người khơi mào cho cuộc chiến phân biệt vùng miền....thật là đáng buồn.
Trả lờiXóaNhin mat thang nay nhu mat lon ay nhi? D
Trả lờiXóa"...Họ còn nhớ quê đến mức đặt tên con cũng chỉ đặt từ thằng hai trở đi,
Trả lờiXóangầm chỉ rằng, còn thằng cả đang ở Bắc để mà nhớ quê hương bản quán."
Biết thì thưa thốt - dốt thì ngậm miệng lại mà nghe - đừng toè loe miệng đĩ!
Ở trong Nam, ông Hương Cả là một ngôi thứ cao trong làng được dân
kính nể. Do vậy, người Nam kỵ huý tên, gọi con đầu là thứ hai, chớ chẳng
có thằng cả đang ở Bắc nào cả, đừng có mà nhận vơ. Mà khi dân Bắc 54
bỏ cả mồ mả Ông cha, 'bỏ của chạy lấy người' vì sợ ông cụ cho 'Cải kách
ruộng đất' (đấu tố kiểu Tầu) thì có mà sớm được lên Thiên đường XHCN
như bà Năm Cát Hanh Long. Bố bảo cũng chẳng dám đâu mà nhớ quê
hương bản quán! Vì khi rước vong ông cụ vào đến SG thì đám Bắc 54,
nhờ có nhiều kinh nghiệm máu nên đã nhanh chân nhảy xuống biển, bơi
liền một mạch qua Thái Bình Dương đến Mỹ vì...hãi. Chỉ có dân Nam vì
không nghe lời Ô.Thiệu biểu đừng nghe những gì cs nói, nên bị đi học tập
cải tạo "10 ngày" (nhất nhật tại tù của cụ là một...thiên) về rồi mới 'Qui Mã'
Do vậy mới có "Bản Di chúc Tự do" được lưu giữ trong mắt, trong lời nói
của những người Việt Đi Tìm Tự Do, như nhạc sĩ Tuấn Khanh đã viết.
Vậy thì, đọc cứ đọc, nhưng "Đừng Tin Những Gì thằng Khoai còng Lói"
vì năm 1953, bố mẹ nó bị đấu chết oan - nghe đâu cụ có khóc - và đảng
nuôi nó ăn, cho nó làm DLV được hưởng trợ cấp thất...học.
Tránh gọi con đầu là "cả" vì có chức Hương Cả chỉ là một giả thuyết, tuy nghe có lý, nhưng chưa chắc là thật như vậy, bởi vì tập tục gọi "anh hai" dường như đã trước thời Pháp thuộc (khi mà chức Hương Cả được trở thành một chức vị được chính quyền thực dân chấp nhận). Vả lại chức Hương Cả chỉ có ở Nam Bộ, nhưng tập tục anh hai cũng có ở miền Trung. Có một giả thuyết khác là anh cả gốc từ tưởng niệm Hoàng Tử Cảnh chết sớm không nối ngôi nhà Nguyễn. Tôi nghĩ vấn đề cả/hai cần phải nghiên cứu thêm nữa (xem lại sách xưa xem chữ cả bắt đầu không dùng từ Trung vào Nam từ lúc nào), chứ còn bây giờ chỉ toàn là giả thuyết không có cơ sở khoa học.
Trả lờiXóaChuẩn không cần chỉnh:
Trả lờiXóa"Những tư tưởng đó của Hồ Chí Minh vẫn được những người cộng sản sử dụng trong các chính sách tôn giáo của mình đến ngày nay.
Từ Bắc vào Nam, đi đâu cũng có chùa sư cọ, chùa oc6ng an nhăm nhăm, học viện đào tẩu ác bá cà xa áo, chúng cấy vào lòng dân ngu khu đen những ảo tưởng,
trù úm cả dân tộc độc đảng độc giáo chủ, chúng biến chùa chiềng thành công ty hợp danh cúng viếng ma cô đằng trước thu tiền đằng sau, nhiễu nhương giáo phận, nhân tâm bị xô ngã đánh tráo ... bọn chúng là một tổ chức đội lốt cà xa áo nhưng tâm địa cực kì độc ác.
bà con hãy cẩn thận, những con bò đừng vì vài đồng giẻ rách mà tác oai tác quái.
NMADđp >:
Tuấn Khanh từ lâu ko thấy xuất hiện trên TV chắc là vì...
Trả lờiXóaanh tuan khanh thiet la dep trai do, yeu anh ghe.
Trả lờiXóaLại một kẻ nữa chuẩn bị trượt dốc làm nô lệ cho những kẻ ngoại bang, muốn nổi tiếng không phải bằng khả năng của mình, đúng là một kẻ vong nô.
Trả lờiXóaNgu qua´
XóaĐâu rồi hình ảnh của nhạc sỹ một thời mà ta biết đến với những ca khúc hay. Thật thất vọng với nhạc sỹ quá.
Trả lờiXóaSài Gòn có 1 câu nói dân giã " có chút chút sinh ra bố láo", ứng vào trường hợp của Tuấn Khanh thật là vừa vặn. Xã hội này ưu đãi anh ta hơn tài năng mà anh ta có. Ở con người Tuấn Khanh (toát lên cả vẻ bên ngoài ) dễ thấy các đặc điểm : tâm địa thì nham hiểm đen tối, đầu óc thì hẹp hòi, vùng miền, tư tưởng thì hãnh tiến bon chen, cho nên các hành động, bài viết của anh ta gần đây là điều dễ hiểu . Tuấn Khanh kỳ thị vùng miền , Bắc - Nam ? - đương nhiên rồi - , nhưng sâu xa hơn , anh ta kỳ thị chế độ, khái niệm Bắc - Nam của Tuấn Khanh là khái niệm về chế độ, không đơn thuần về địa lý . Việc làm của Tuấn Khanh chỉ có thể gọi là : ăn cháo đá bát .
Trả lờiXóaKẻ vong nô thế này, theo tôi nên tẩy chay hoạt động nghệ thuật cua nó. Cho nó lê qua Châu Phi mà sáng tác
Trả lờiXóaLâu lắm rồi không thấy bác này
Trả lờiXóaKeyword: thiết bị âm thanh Soundking
Đkm đèo biết gì thì thôi, nhạc sĩ Tuấn Khanh là người lo cho dân, thương nước, sao lại bảo là chia rẽ chứ, chỉ có bọn não ngắn vs bọn chó mới nghĩ như vậy
Trả lờiXóaĐụ mẹ bồi bút bưng bô vc.
Trả lờiXóaCam on tre lang !nho tre lang ma minh moi duoc biet Tuan Khanh mot con nguoi tai hoa va da cam ,thoi thi tre lang co van hoa sau luy tre lang,nhung cai co sua con lai cua van minh lua nuoc .con Tuan Khanh ,anh ta sinh ra va lon len tu mot noi tung duoc menh danh la hon ngoc cua vien dong thi su khac biet ve nhan thuc la dieu tat yeu. Thoi thi ai yeu cai gi la quyen cua ho .lam gi ma phai mat sat nhau mien sao la cong hien duoc gi cho nhan loai.ai cung biet rang cai gi qui thi nhan loai se giu lai de ton tho ,cai gi da loi thoi va vo dung thi hay dua no vao sot rac ,nang niu be am lam chi.....
Trả lờiXóaCảm ơn bạn Tre Làng. Đọc post của bạn mình mới nhận ra Tuấn Khanh là một người thế nào. Không thể ngờ, trong giới nhạc nhẹ Việt Nam lại có một người như Tuấn Khanh. Và cũng không thể ngờ, mỗi ngày đọc những bài viết của Tuấn Khanh tôi càng nhận ra rất nhiều những tên DLV của Đảng như Tre Làng xuất hiện. Cuộc chiến tự do còn đầy cam go, mong rằng ngày càng nhiều "vong nô" như Tuấn Khanh, Bọ Lập, Nguyễn Tường Thụy để đất nước này có cơ hội tiến xa hơn. Sự độc đảng chuyên quyền, bọn vô thần sẽ phải thoái lui.
Trả lờiXóaMột lần nữa cảm ơn Tre Làng nhiều, chúc sự nghiệp DLV của bạn kéo dài hơn dự kiến. ;)
Tên của blog này nghe hiền khô nhưng thực ra không hề hiền: rất tục tĩu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trả lờiXóabài viết này dở ẹc ! gọi những ai sinh năm 68 trở về sau là trẻ ranh thì thật là nghe k lọt lỗ nào cả !
Trả lờiXóaHôm nay là ngày 11-11-2015 Tre Làng vẫn giữ nguyên lập trường chứ?
Trả lờiXóaSuy nghĩ nhiều làm gì các bác,xây biệt thự mà ở ở cho sướng!
Trả lờiXóaMong anh đừng mất công (như tôi) đọc mấy cái thứ rác rưởi này!
Trả lờiXóaNên có cách nhìn bao quát và tìm hiểu cho thấm rồi hãy đánh giá nhé các bạn trẻ .tuấn khanh quan điểm trong con mắt cá nhân của tôi là 1 người dám nói lên sự thật .đừng vì mấy đồng lương quèn mà viết linh tinh .bạn nào đọc bài hãy tìm hiểu sâu hơn r đánh giá nhé .đọc báo đảng xem thời sự đảng bh ngứa ruột lắm .ăn tục nói phét.
Trả lờiXóaNên có cách nhìn bao quát và tìm hiểu cho thấm rồi hãy đánh giá nhé các bạn trẻ .tuấn khanh quan điểm trong con mắt cá nhân của tôi là 1 người dám nói lên sự thật .đừng vì mấy đồng lương quèn mà viết linh tinh .bạn nào đọc bài hãy tìm hiểu sâu hơn r đánh giá nhé .đọc báo đảng xem thời sự đảng bh ngứa ruột lắm .ăn tục nói phét.
Trả lờiXóa