Copy từ: Chiềng chạ
Theo lẽ thường cái gì độc lập đều có những sức sống riêng. Đây cũng là lí do mà những người làm báo như Phạm Chí Dũng, Lê Ngọc Thanh kiên trì gắn cái tên "độc lập" cho một tổ chức chính trị xã hội - nghề nghiệp tự xưng, mới được khai sinh bất chấp những điều tiếng mà Văn đoàn độc lập đang phải gánh chịu. Lạ lùng hơn, cùng có mặt trong buổi ra mắt "Hội nhà báo độc lập" ấy có những con người chưa một ngày viết báo, người đời cũng không biết đến họ với những danh xưng khác, nghề nghiệp khác. Họ tự nhận mình là nhà báo (chắc chắn không có thẻ hành nghề) và được bầu vào thành phần chủ chốt của hội như Phó Chủ tịch Hội (Trường hợp của Nhà thơ Bùi Minh Quốc).
Mới thử điểm qua những con người tham dự buổi lễ thành lập và ra mắt ấy, nghiểm nhiên không thấy một cái tên nào lạ lẫm cả. Họ ít nhất đã từng xuất hiện một lần trên mặt báo hoặc các diễn đàn và tất nhiên, điểm chung giữa họ chính là không ngừng lớn tiếng đấu tranh cho "tự do báo chí, tự do thông tin" theo quan niệm của họ. Và nếu ai đó từng nghe, nhìn và được kể về những việc họ làm, những sự kiện mà những con người có mặt thì xem chừng đó thực sự là một đại hội tổng kết và vinh danh những cá nhân tiêu biểu về lịch sử bất hảo, bất mãn, bất chấp dư luận và liêm sỉ.
Phạm Chí Dũng được đám ô hợp kia tin tưởng và đề cử vào chiếc ghế "Chủ tịch Hội nhà báo độc lập Việt Nam" với một nhiệm vụ tương ứng với cương vị được giao phó: "Phụ trách chung các hoạt động của Hội". Chắc nhiều người còn nhớ, ông Dũng là người thường xuyên cộng tác với các trang tin có tên miền Quốc tế như BBC Tiếng Việt, VOA tiếng Việt, Vietcatholic...với những bài viết, bài phát biểu không ngoài những nội dung hằn học với chế độ, vào hùa với những kẻ cơ hội chính trị với mục đích duy nhất là hạ nhục, hạ bệ dân tộc, kêu gào thế giới đừng ủng hộ Việt Nam, gây nghị kị và chia rẻ dân tộc. Với giọng điệu của một người tự khoe mình có học vị Tiến sỹ, là "nhà báo" gắn với hai từ "tự do" đằng sau nhưng thực chất ông Dũng hiện là một kẻ thất nghiệp, không được cơ quan nào nhận chính thức. Ông sống bằng những đồng nhuận bút cho những bài viết được đặt hàng và định hướng từ trước. Nếu viết khác đi thì không được đăng và vì vậy không có tiền, vậy thôi.
Hai chữ "tự do" cũng không nằm ngoài việc quảng bá bản thân ông là người theo đuổi cái gọi là "những quy tắc vô chính phủ", "tự do không khuôn khổ". Đây cũng chính là nguyên nhân khiến ông này gặp khó khăn trong chuyến sang Giơ - ne - vơ (Thụy Sỹ) để góp vui cùng Đặng Xương Hùng trong việc nói xấu tình hình nhân quyền của đất nước bên lề Hội nghị thường niên của Hội đồng nhân quyền Liên Hợp Quốc. Vốn là một con ngựa bất kham nên việc không được đi trong một chừng mực nhất định nào đó không ảnh hưởng nhiều đến Dũng; ngược lại, ở nhà, người ta lại quan tâm Dũng hơn và Dũng có cơ hội để khoe mẽ về chính mình. Với những bài viết, bài phỏng vấn xoay quanh chủ để "bị nhà cầm quyền ngáng chân", Dũng đã làm rõ thêm, tô đậm thêm vai trò của bản thân trong tiến trình đấu tranh cho "tự do thông tin", "tự do báo chí" tại Việt Nam. Hiểu như vậy để thấy rằng, trong một tổ chức vốn tập hợp những con người như Dũng thì việc Dũng được bầu và giữ cương vị cao nhất là chuyện phản ánh đúng thực tế.
Người được giữ cương vị Phó Chủ tịch thứ nhất, Thường trực không ai khác ngoài Lê Ngọc Thanh (Một Linh mục thuộc Dòng chúa cứu thế TP Hồ Chí Minh, người vừa được "tổ chức phóng viên không biên giới" vinh danh là "Anh hùng thông tin"). So với Phạm Chí Dũng - "Chủ tịch" thì Linh mục Lê Ngọc Thanh có phần yếm thế hơn ít nhất là trên phạm vi hoạt động. Ông Thanh chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực truyền thông Công giáo (gắn với một tôn giáo cụ thể) và đây cũng là lí do khiến nhiều người nghĩ danh hiệu "Anh hùng thông tin" vừa qua gắn nhiều với yếu tố tôn giáo hơn là hoạt động thực lực của cá nhân con người này. Nhiệm vụ ông Thanh được những người đồng đảng giao phó cũng phản ánh tính chất, cương vị mà ông đang nắm "Phụ trách khu vực miền Nam và trang báo của Hội".
Tác giả của thi phẩm "Hạnh Phúc" - Nhà thơ Bùi Minh Quốc được bầu vào cương vị Phó Chủ tịch của Hội: "Phụ trách khu vực miền Trung". Đây là điều hết sức bất ngờ bởi ngoài những đăng đàn phát biểu về các vấn đề nhạy cảm trong xã hội theo cách để thu hút sự chú ý, đánh bóng tên tuổi, thì ông Quốc ít có hoạt động liên quan báo chí. Ông cũng chưa bao giờ được giới nghề, giới chức báo chí xem là nhà báo và việc đưa ông Quốc vào cương vị "Phó Chủ tịch Hội" sẽ quá nhiều khiên cưỡng. Không loại trừ chính những điều này sẽ là một mầm mống cho những bất hòa từ chính những người trong hội bởi người có chuyên môn thì không được làm, người không có chuyên môn thì lại được đề cử. Về điểm này thì "Hội nhà báo độc lập Việt Nam" đang đi trên vết xe đổ của "Văn đoàn độc lập Việt Nam"....
Xin điểm danh những người có mặt trong buổi ra mắt, thành lập tổ chức này để cùng được suy xét. Ngoài Chủ tịch, 02 Phó Chủ tịch thì "Hội nhà báo độc lập Việt Nam" còn có Phó Chủ tịch: Nhà báo Nguyễn Tường Thụy (Phụ trách khu vực miền Bắc) và Ủy viên: Nhà báo Ngô Nhật Đăng (Trị sự hai trang báo: Việt Nam Thời Báo và Vietnam Times) cùng các thành viên (không biết số này đã có ai chết như danh sách ký tên thành lập Văn đoàn độc lập không???):
1. Tường An (Pháp)
2. Vũ Thị Phương Anh (Sài Gòn)
3. Nguyễn Đình Ấm (Hà Nội)
4. Nguyễn Vũ Bình (Hà Nội)
5. Huỳnh Ngọc Chênh (Sài Gòn)
6. Tiêu Dao Bảo Cự (Đà Lạt)
7. Phạm Chí Dũng (Sài Gòn)
8. Ngô Nhật Đăng (Sài Gòn)
9. Nguyễn Hoàng Đức (Hà Nội)
10. Trương Minh Đức (Bình Dương)
11. Nguyễn Thanh Giang (Hà Nội)
12. Chu Vĩnh Hải (Sài Gòn)
13. Phạm Bá Hải (Sài Gòn)
14. Phan Thanh Hải (Sài Gòn)
15. Lê Hải (Đà Nẵng)
16. Vũ Sỹ Hoàng (Sài Gòn)
17. Huỳnh Trọng Hiếu (Quảng Nam)
18. Vi Đức Hồi (Lạng Sơn)
19. Lê Phú Khải (Sài Gòn)
20. Mai Thái Lĩnh (Đà Lạt)
21. Hạ Đình Nguyên (Sài Gòn)
22. Kha Lương Ngãi (Sài Gòn)
23. Hồ Ngọc Nhuận (Sài Gòn)
24. Vũ Quốc Ngữ (Hà Nội)
25. Hà Sĩ Phu (Đà Lạt)
26. Đỗ Trung Quân (Sài Gòn)
27. Bùi Minh Quốc (Đà Lạt)
28. Nguyễn Quốc Thái (Sài Gòn)
29. Lê Ngọc Thanh (Sài Gòn)
30. Phạm Đình Trọng (Sài Gòn)
31. Phạm Thành (Hà Nội)
32. Trần Quang Thành (Séc)
33. Nguyễn Văn Thạnh (Đà Nẵng)
34. Châu Văn Thi (Sài Gòn)
35. Huỳnh Công Thuận (Sài Gòn)
36. Nguyễn Tường Thụy (Hà Nội)
37. Nguyễn Trung Tôn (Thanh Hóa)
38. Nguyễn Khắc Toàn (Hà Nội)
39. Nguyễn Thị Huyền Trang (Sài Gòn)
40. JB. Nguyễn Hữu Vinh (Hà Nội)
41. Huỳnh Thục Vy (Đắc Lắc)
42. Dương Thị Xuân (Hà Nội)./.
Nhìn cái danh sách thì đã biết là nó sinh ra chẳng phải để làm báo chí. Chẳng qua đấy chỉ là sự quẫy đạp trong tuyệt vọng của những kẻ sắp chết đuối mỗi lần nhô lên để thở lại cố gào lên mỗi lần một cái tên để người đời đừng quên họ. Vậy thôi, mua vui cũng chỉ một vài trống canh.
Ôi, địt cái con mẹ thằng Phạm Chí Dũng mặt chuột kẹp này.
Trả lờiXóaNó mà cũng đòi làm chủ tịch cơ à?
Đến bao giờ lập hội,
Trả lờiXóaViết điếu văn cho nhau.
Cái đuôi đòi "độc lập",
"Cò tiến" lại tranh nhau.
Hai mươi cái "đầu báo",
Trả lờiXóaHàng trước rồi hàng sau,
Dù dùng thêm kính lúp,
Soi mãi cũng như nhau.
Làm báo như Nhật Đăng,
Khoe chim mình tự sướng.
Sang mĩ ôm cái chi,
Viết bài nào, có thưởng???
Bầu bí cùng nhau thương,
Ăn gian lòi mặt nguỵ,
Nếu viết bài chống " tham"
Cử ngay tên là Thuỵ.
...................
Các cụ sưa thật thâm,
Nhìn người đời kết bạn,
.....
Được biết người ta mới cử một đoàn cán bộ cấp vụ sang Trung Quốc để học xây dựng Đảng và công tác cán bộ.
Trả lờiXóaNhững người được cử đi học được gì?
- Được một chuyến tham quan du lịch (bằng tiền nhà nước cũng tức là của dân đóng góp).
- Được nghe cán bộ Trung Quốc thuyết giảng cái gì Trung Quốc cũng hay cũng giỏi để mà thán phục.
- Được ăn cơm Tàu, được chiêu đãi nồng hậu, có quà cáp hoặc được thưởng thức gái Trung Quốc. Ăn cơm Trung Quốc thì phải nói hữu nghị với họ, biết ơn họ mặc dầu họ đang cướp biển, đảo của nước mình. Cũng có người trở thành thân Trung Quốc hoặc thành người của họ, về sẽ tuyên truyền cho họ.
Người có “sáng kiến” chủ trương việc đi học này còn có ý tỏ cho “nước bạn” biết là thần phục họ, coi họ là bậc thầy trong công tác và kinh nghiệm hay để mong ông Tập qua đường dây nóng gợi ý với Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đề cử vào vị trí cao trước Đại hội Đảng Việt Nam khóa XII tới.
Họ học được gì?
Cứ đem “Tuyển tập Hồ Chí Minh” ra học và dạy thì có đủ lời hay, ý đúng trong mọi công tác, kể cả công tác xây dựng Đảng và công tác cán bộ.
Hãy đọc lại các nghị quyết của Đảng Lao động và Đảng Cộng sản cũng đã thấy tiêu chuẩn “Cán bộ là đủ Đức, Tài; Đức là chủ yếu” được ghi nhiều lần rồi. Trong các nghị quyết và tài liệu cũng đã từng ghi “lựa chọn, đề bạt, bổ nhiệm cán bộ phải là người có đạo đức và năng lực và được tín nhiệm”, vấn đề là có thực hiện đúng thế không, việc gì phải sang Trung Quốc về nói là học được những điều đó.
“Lựa chọn quần chúng ưu tú, được thử thách để kết nạp vào Đảng và Đảng viên phải tiên phong gương mẫu trong mọi việc” cũng đã có trong các chỉ thị, nghị quyết cả rồi, phải đâu đoàn cán bộ phải sang Trung Quốc mới học được đem về những điều tưởng là “mới” ấy!
Hơn nữa, cứ tổng kết từ Việt Nam ta cũng thiếu gì kinh nghiệm phong phú, cần gì phải đi học ai. Trong kháng chiến gian khó ác liệt có điều kiện thử thách thực tế nên phát triển Đảng cũng như tuyển chọn, đề bạt cán bộ đúng nhiều, có sai cũng rất ít. Trong hòa bình, chức quyền nhỏ nhất cũng phải là Đảng viên mới được giao nên nhiều người chẳng vì lý tưởng chẳng tiên phong gương mẫu cũng tìm mọi cách để được vào Đảng. Tiếp đến tham nhũng tràn lan “dột từ nóc” (Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh nói), rồi “mua quan bán chức”, ưu tiên “con ông cháu cha” nên Đảng suy thoái, người có thực tài, thực đức, cương trực thì gạt bỏ, một số có học hàm dễ kiếm bằng giả, cơ hội, vô tài, bất đức, nịnh bợ thì được trọng dụng.
Nghe đâu còn có chủ trương hai thành phố lớn Hà Nội và TP Hồ Chí Minh mỗi nơi sẽ gửi 100 cán bộ sang Trung Quốc để họ đào tạo. Nếu đúng thì đây là chủ trương “gửi trứng cho ác”!
Nhà cầm quyền Trung Quốc sẽ làm gì?
Trước hết họ đối xử nhiệt tình nồng hậu, họ sẽ “mua” và gài bẫy “mỹ nhân kế”, đây là nghề truyền thống của họ, họ đã thực hiện thành công ngay cả đối với những người lãnh đạo cao nhất của một số nước. Họ sẽ tuyên truyền cho 200 cán bộ đó: Trung Hoa là trung tâm của thiên hạ, sẽ là siêu cường lãnh đạo thế giới. Họ sẽ giáo dục chính trị, văn hóa Trung Quốc cho thấm nhuần tư tưởng và trách nhiệm làm “phiên thần” của “Đế chế Đại Hán tộc”.
Sao lại vào lúc nước sôi lửa bỏng đương diễn ra?
Trong khi Trung Quốc đang lấn chiếm vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của ta, thái độ hung hăng bạo ngược, quyết tâm tiến chiếm biển, đảo của chúng ta và thóa mạ ta “đưa đứa con hoang đàng trở về nhà” mà Đảng, Chính phủ hoặc một nhóm nào đó lại làm những việc có tính chất “làm thân”, “cầu hòa” như nêu trên đây, thì thật là nhục nhã.
Kẻ xâm lược thì phải gọi là kẻ thù, không thể khác. Năm 1979, Tổng Bí thư Lê Duẩn nói thế lực bành trướng Trung Quốc là kẻ thù truyền kiếp của nhân dân ta, rất đúng.
Trong tình hình ác liệt, một mất, một còn như hiện nay mà gửi cán bộ cho nước thù đào tạo để làm thân thì thử hỏi trong họ còn có chút nào dòng máu Lạc Hồng và chút nào chí khí quật cường của dân tộc Việt Nam nữa không?
Họ tự nhận mình là nhà báo (chắc chắn không có thẻ hành nghề)
Trả lờiXóa...là vì, bọn nhà báo được nhà nước cấp giấy phép hành nghề là những con cừu ngoan ngoản đi theo lề phải vì chén cơm manh áo. Có mấy ai đủ dũng khí để độc lập viết theo lương tâm của người cầm viết đâu! Với bọn này, nghề làm báo là nghề làm láo, dựng sự kiện để quyên tiền từ thiện chia nhau, hoặc bới móc đời tư, tống tiền doanh nghiệp kiếm huê hồng tiền quảng cáo. Hơn 700 tờ báo cừu lề phải, và theo như thứ trưởng Đỗ quý Doãn tuyên dương '...VN có đội ngũ làm công tác tư tưởng hùng hậu.' (TTXVN) - HN có đến hơn 900 dư luận viên, phóng viên bút chiến trên mạng (LĐ / Sống Mới) Vai trò của các DLV chuyên gia bút chiến được hưởng phụ cấp trách nhiệm (UBND / TPHCM). Thì làm gì có bài viết nào được gọi là độc lập đâu? Ngay cả 500 ngài 'Dạ" biểu của Cuốc Hội mà chỉ có một ông dám xâm mình đòi QHVN phải ra Nghị quyết chống Giàn khoan TQ đặt trái phép trên lãnh hải thuộc chủ quyền VN mà có một thằng ngu tuyên bố ở SHANGRILA là'...vùng biển còn đang tranh chấp'. Có nhà báo nào có...lương nhiều hơn tâm viết ra không ? hay thảy đều cụp tai không nghe, không thấy, không viết như biểu tượng 3 con khỉ XHCN.
Do vậy, khi có một 'Hội nhà Báo Độc Lập' được một Nhà báo có học hành đàng hoàng (TS), có 'Uy tín' (từng là ĐVCS) và trung thực (vì dám đấu tranh vạch sự sai trái đảng) thành lập thì cả bọn nhau nhau lên mạng chí chóe bằng tất cả ngôn từ hàng tôm hàng cá, theo chỉ tay của bộ chi tiền 4 T (Thông Tin Thất Thiệt)
Thế mà gần triệu thằng công an, bọn cs cầm quyền phải sợ mấy người đó đấy. Không sợ sao phải dùng đến bọn bồi bút nâng bi đảng cs để miệt thị và bôi nhọ họ. Mà không bôi được đâu, mỗi bài viết của họ đều là sự thật là tâm huyết với đất nước với dân tộc( chứ không phải tâm huyết và nâng bi đảng cs) như đám bồi bút ở đây.Mị dân thì chỉ lừa được những thằng bại não, bị nhồi sọ hoặc bọn trẻ ranh chưa đến tuổi mọc não thôi, làm sao lừa dối được những người có lương tri và đầu óc tỉnh táo? Mà nói cho vuông và nhanh, những người mà đám cầm quyền và đám nâng bi gọi là "phản động" toàn những ông não to thôi. Chứ không phải cái loại " dốt như chuyên tu, ngu như tại chức" của đám cầm quyền cs và đám lâu la chầu chực.
Trả lờiXóaChó cứ sủa đoàn người cứ tiến. Hơi đâu mất thời giờ với lũ chó. Phạm Chí Dũng và anh em cứ tiến. Con chó nào cắn sủa láo đã có các cộng tác viên " rải mìn hữu cơ " cho chúng tranh nhau...đớp
Trả lờiXóaChi can vai tram ngan dong le thi the nao ma chang co.....bang tien si con co nua la..
Trả lờiXóaThằng Phạm Chí Dũng là người của Công an, mấy thằng ngu cứ nghe theo lời của nó rồi sẽ nhập kho hết cả đám. Cứ mở mắt mà xem, ai sẽ đi tù nhưng Dũng thì không.
Trả lờiXóa