Chia sẻ

Tre Làng

ĐÔNG THIU.

Đông lại sang rồi nhỉ. Đời cũng đã gần bốn mươi xuân. Đợi một hai năm nữa khi bước sang tứ thập ta sẽ đếm tuổi bằng những mùa đông gầy run rẩy. Để nhớ về thủa cơ hàn.

Ngày đó đông lạnh lắm, cứ lăn từ giường xuống là sà vào đống nhấm giữa nhà mà phồng má thổi lửa. Trước là đun nồi cám lợn, sau là để ấm nước kề bên cho ấm đặng rửa mặt, pha trà. Xong ngồi bàn ê a học vẹt những đoản văn ngợi ca quê hương đất nước.

Bố mẹ cõng nhau đi chợ phiên từ tờ mờ sáng, tít mãi vùng Sim - Giắt mạn trên, đong vài đấu thóc, cân vài củ khoai. Thóc thì xay sát thành gạo trắng bán cho người ta làm hàng, khoai cạo vỏ ghế cùng cơm đỏ.

Rét quá bà nội không dậy nổi, bệnh thấp khớp cứ đợi đông về là hành hạ. Bà kể thời con gái cấy hái trong tiết đại hàn nên giờ chân tay nhức mỏi, thêm cả cái việc đẻ nhiều rồi bị hậu sản kinh niên. Trùm chăn kín mít, bà rên hừ hừ, chốc chốc lại xuýt xoa. Nghe sốt ruột lắm nhưng bà bảo là đỡ lạnh.

Lũ em cũng trở dậy, mỗi đứa mỗi việc theo phân công. Đứa gái kế thả bu gà lồng vịt, thằng thứ ba vác chổi quét nhà. Cậu út nhỏ nhất, mỗi việc đái vống cầu vồng rồi lục tục lục nồi xơi cơm nguội. Cậu cạo khỏe lắm, gãy cả thìa.

Việc nhà vãn là lo bận áo quần đi học. Tuyền đồ thiến hoạn của người lớn thôi, vừa trên nhưng lại chật dưới hoặc được chỉ lại mất khuy. Đứa em gái khóc nấc lên vì không chịu mặc đồ cắt vá đàn ông vì cho rằng đồ đàn bà thì không có túi. Nó dỗi không chịu đi học nhưng khi dọa mách mẹ đánh đòn thì lại quệt nước mắt mà đi nhưng dứt khoát không chịu mặc thêm áo. Người nó bé như cái kẹo, quắt đi trong se sắt hư hao nhưng ngực lại phập phồng mang cá. Phổi nó đau đến tận giờ.

Thôi, gieo tí mầm thơ vào đông gầy vậy. Biên văn mà nước mắt cứ chực chảy ra, không đặng.

***
Đông đã về rồi môi tìm môi
Hái trái sim chín ở trên đồi
Tôi đem cắn nát cho chiều tím
Cho rụng tình tôi với đơn côi.

Đông đã về rồi tay lần tay
Áo chăn không ấm nổi thân gày
Người đem tình ái ra vung vãi
Tôi nuốt hận sầu trong đắng cay.

Đông đã về rồi hơi nhớ hơi
Thịt da quấn quýt những tơi bời
Đê mê tôi ước đêm ngừng tỏ
Cho thế nhân sầu nghiêng ngả vơi.

Tôi chẳng còn đông để nhớ nhung
Từ bữa người đi với lạnh lùng
Nay hồn tôi chết, hồn tôi chết
Cho nỗi chia ly bất tương phùng.
***
Đông ơi kéo đến mà chi
Người nơi xa ấy khép mi có buồn?

À đây rồi, quất lại bài này của mùa đông năm ngoái.

Tôi sợ mùa đông lắm. Là cái sợ ám ảnh từ tấm bé. Cứ mỗi độ đông sang, khi cây xoan trước nhà thi thoảng rụng đi những cành vụn là lúc mẹ tôi sửa soạn áo bông, củi lửa và ổ rơm cho cả nhà tránh rét. Cái rét thời xưa cũng khác thời nay, là tôi nghĩ thế thôi chứ không hẳn là như thế. Cái thủa đói rách nó làm cái rét ngọt và tái tê hơn. Chứ như bây giờ no cơm nên ấm cật, thành ra cái rét mất đi cả phong vị và một chút sầu đông.

Nhà đông anh em nên manh áo cũng trở nên thừa thiếu. Thiếu là bởi sự chằng đụp của miếng vá vội, miếng chín miếng sống nham nhở trên nền vải vụn. Thừa là bởi những thứ xin được của người lớn hay thửa được từ phụ huynh. Bận những đồ đó vào hao hao như những con thú trong gánh xiếc nghèo, màu mè và chả ra lối lang gì cả.

Tôi lớn nhất nhà thành ra đồ tùy táng, à không, đồ tùy thân ( những thứ mặc trên người) luôn được ưu tiên thừa kế từ bố mẹ, rồi sau đó mới đến các em tôi. Chả dụ như cái quần ga - ba - đin phải xắn lên năm gấu, bụng phải thắt lá chuối hoặc dây chun cắt ra từ săm xe đạp thì mới không tụt. Nhưng hãi nhất là cái chỗ để móc chim ra đái thì lại trôi dạt nằm ất ơ ở đùi, đâm ra mỗi khi hành sự rất khổ. Là phải loay hoay tháo chun hay dây chuối thì mới tụt chim ra được, lắm phen buộc lối thắt cổ chó tháo mãi không ra nên nhắm mắt mà tè trong quần cho bớt giận. Hay như cái áo đại cán, gấu lúc nào cũng chấm gối. Hoặc cái ba - đờ - xuy còn chấm mắt cá chân. Tôi nhiều lần bảo mẹ sửa lại nhưng bà bảo không nên vì là còn mặc cho nhiều mùa đông kế tiếp. Thế thôi nên tôi kệ, gấu áo lúc nào cũng thâm và khai rưng rức vì đái phải. Dài quá, vén lên hổng nủi hehe.

Đấy là lo cho đôi chân và cái thân, chứ cái đầu và hai bàn chân thì cực nhọc lắm. Mẹ tôi moi đâu về được ít len gai, đan cho cái mũ trùm kín đầu chỉ hở hai con mắt. Cái thứ len này rất nhặm và cứng, nó y như sợi bì gai vậy nên đội vào đầu rất rát và khó chịu. Nhưng được cái ấm nên cũng cố công mà đội chứ cởi ra gió bấc nó táp cho thì mặt không bằng bẹn ông nhái.

Nhưng ngại nhất là đôi bàn chân, cái bộ phận nhỏ bé nhất cần được che chở. Nhưng có thể vì nó nhỏ bé mà người ta không mấy để ý chăng? Bởi tuy là nhỏ bé nhưng nó quyết định phần lớn cái nóng lạnh thân người. Nhưng cái thời đồng đao, cái lớn lao phủ bao còn chưa hết thì hai miếng bé tí làm nhiệm vụ di chuyển kia đã ăn thua gì. Tôi không có diễm phúc tất giầy nên chỉ được đi đôi gò Tiền Phong hàn nham nhở, lở lói như vết bỏng lâu ngày không liền thịt. Giời lạnh nên nó cứng ngắc, cọ quẹt vào ngón chân đau buốt. Tôi thì cứ đổ cho lạnh nên thế thôi, chứ đeo vào trông cũng ra dáng lắm.


Những sáng mùa đông phải dậy sớm, giấc mơ thần tiên của tôi cũng dậy sớm tái tê. Lợn gà cám bã chán chê rồi òng ọc ngụm nước muối súc miệng thay ăn sáng rồi mới được đi học. Trường không mấy xa nhà nhưng cuốc bộ trên đê cho gần đi năm bảy bước. Gió thổi tôi liêu xiêu trên những cánh đồng màu trơ gốc rạ. Vào học vẫn còn run vì cửa sổ và những lỗ thông gió hoác hơ. Bọn tôi phải làm nùn rơm thổi phù phù cho ấm. Vài đứa sang hơn, đốt than xoan vào cái ống bơ gỉ quay vèo vèo. Nhưng cũng chả xua đi được cái lạnh, tạo một tí khói cho lòng ấm lên thôi. Đôi khi cũng là trò chơi của một thời khờ dại.

Tối ngủ mẹ tôi giải rơm lót phên giường rồi phủ chiếu lên trên, nằm êm lắm. Rơm bà trữ từ đầu vụ gặt, toàn rơm nếp nên thơm thơm. Cái chiếu mỏng lại bị thằng thứ ba đái dầm nên mủn ra một hố rộng, tôi lần mò tìm hạt chắc lép mà ăn chắt cho đỡ buồn tình. Mảnh chăn bông không vỏ thâm đen trong lớp vải màn đồng hạng. Bốn anh em tôi úp thìa nằm sưởi ấm cho nhau. Ấy thế mà thi thoảng cũng cãi vã rồi đánh nhau chí chóe vì cái tội kéo chăn phần ít phần nhiều. Những hôm đại hàn, bố tôi phải quạt một chậu than để gậm giường cho ấm đít. Có bận than đượm quá, tí nữa bốn đứa thành món thịt nướng trứ danh.

Hồi đó bà nội tôi còn sống. Cả mùa đông bà không đi đâu mà chỉ ngồi ru rú trong nhà bên đống củi gộc âm ỉ cháy. Bà mặc cái áo bông, quàng thêm cả cái chăn chiên, bó gối rung rung như sài giật mà xuýt xoa cho cái rét. Ngôn lời như bao mùa đông đi qua, đại khái như hừ hừ, sao mà rét thế. Hễ không có việc gì thì cả nhà lại quây bên đống lửa, tay xòe ra hứng chút hơi nồng, xoa xoa rồi vỗ bem bép vào mặt. Những thớ thịt căng ra, nứt thành đường như những vết chim di. Hanh khô lại thêm nứt nẻ nên khó chịu lắm nhưng chẳng thuốc nào bôi. Bà bảo bọn tôi đái vào tay rồi vã lên cho đỡ rát. Nước tiểu nó làm nên mặt mũi tôi như bây giờ và thi thoảng vẫn dùng lại bài cũ dù nhà không thiếu kem bôi. Thế nên có vai ấp má kề với tình iêu nào trong đông giá, xin đừng chê khai mà xa lánh tôi ra khà khà.

Một mùa đông tôi tắm nhõn ba lần, ứng với cái thai kỳ ( chu kỳ chứ nhỉ?) của thời tiết. Mỗi một bận thế tôi có cảm tưởng như là một cuộc tra tấn thời cổ sử kinh hoàng. Mẹ tôi đun một nồi nước to với năm bảy viên đá kỳ cho từng bộ phận. Tắm trong nhà thì ướt, xuống bếp thì không biết đun nấu vào đâu nên bà dựng phên bằng cót ra một nơi khuất gió làm nhà tắm. Bà pha nước cho âm ấm, thay vì tắm tay chân trước thì lại đè nghiến đầu ra mà gội. Bằng bồ kết thôi, bốn năm bận mà tóc vẫn rít không tài nào chải nổi. Sau đó mới đến các bộ phận khác, chỗ nào bà cũng rất tỉ mẩn và kỳ công, y như một gã đồ tể chuyên nghiệp làm lông một con lợn. Những nơi như mang tai hay bẹn và các kẽ móng chân bà dùng những viên đá kỳ nho nhỏ. Những chỗ lớn lao hơn bà dùng viên nhơ nhỡ thôi. Còn cái loại như lưng hay bụng bà dùng viên đại tướng, chà sát lên đỏ au cho bật máu mới thôi. Ghét nhiều lắm, mỗi bận tắm xong chúng bám thành lớp loang trên nền đất. Bà hay trêu là dùng bón cây còn tốt hơn cả phù sa. Tắm xong thời thích lắm, người cứ nhẹ bẫng đi. Và trong suốt cuộc tra tấn đó mỗi khi cần thêm nước sôi mà lũ em tôi bận nghịch nhau mang ra chậm thì khỏi phải tả các anh cũng hay, răng cứ gọi là đá vào nhau chan chát. Tôi có bận tí nữa còn cắn phải lưỡi. Mẹ tiên sư!

Nhiều đứa cùng trang lứa hỏi tôi sao mùa đông bây giờ không lạnh. Cái địt con mẹ chúng nó chứ, cơm diệu phủ phê nốc đẫy tễ, xênh xang áo mũ nhà lầu xe hơi, ngủ có gái tơ thơm nhức nhối thì lạnh nó chui vầu đằng đít chúng mày à hả hả? Các anh cứ phải nhớ cho, đói là rét. Giờ no đủ nên mọi nhẽ ấm áp lên là chuyện thường. Từ thời tiết cho đến...tình iêu, các cái. Cũng như tôi thôi, hơi béo nên đông giá bận độc mỗi cái sơ - mi xoàng và thêm cái áo vét mỏng. Tôi muốn cái giá lạnh kia đốt đi ít mỡ thừa. Nhưng các anh hãy nhìn những người cơm chưa đủ no, áo chưa đủ ấm thì thấy cái mùa đông vẫn nguyên si thôi. Khác là khác thế đéo nào? Có phỏng?

Thôi, tôi bồi hồi một tí đây thôi, tặng cho một tình iêu phương Nam nắng ấm. Ít ngày nữa tôi vào, đem cái giá lạnh đầu đông mà sưởi ấm lòng nhau. Tại sao không cho riêng em mà lại cho nhau?

Tại bởi cái lòng tôi cũng đang run rẩy lắm.

Chôm của con Phẹt mặt lìn tru Đông sơn

34 nhận xét:

  1. Vâng, Đông lại đến rồi, ta cũng đã 23 tuổi đông tàn, vậy mà vẫn một bóng lẻ loi, vẫn một mình chiều chiều đi dạo hồ gươm, vẫn một mình ngắm nhìn cái cô đơn của cuộc đời và cái nhộn nhịp của phố phường hà nội mỗi khi chiều tà.

    Trả lờiXóa
  2. Vâng, Đông lại đến rồi, ta cũng đã 23 tuổi đông tàn, vậy mà vẫn một bóng lẻ loi, vẫn một mình chiều chiều đi dạo hồ gươm, vẫn một mình ngắm nhìn cái cô đơn của cuộc đời và cái nhộn nhịp của phố phường hà nội mỗi khi chiều tà.

    Trả lờiXóa
  3. một bài viết thật dài và chứ đựng đầy cảm xúc....
    đông đến, người ta như thấy mình lười hơn, chả muốn làm gì ngoài việc cuộn tròn mình trong chiếc chăn ấm áp. chỉ ước như một con gấu, được ngủ suốt cả mùa đông dài...
    đông đến, làm cho người ta dễ buồn hơn, làm cho người ta dễ trầm tư và ưu phiền hơn..
    thế mà lạ, lại có nhiều người thích mùa đông!

    Trả lờiXóa
  4. Đông đến rồi mình hẹn hò đi a?
    đừng để lá rơi đầy trong nỗi nhớ...
    đông đến rồi làm cho người ta thấy trống trải và chênh vênh quá.
    đông đến, cuộn mình trong chiếc chăn ấm và ngồi đọc những dòng cảm xúc của tác giả trên blog mà lại muốn khóc ra, bao cảm xúc lại ùa về, lại nhớ nhà, lại nhớ mẹ...

    Trả lờiXóa
  5. Có những nỗi buồn chỉ mùa đông mới thấu. Có những nỗi cô đơn chỉ cơn mưa chiều lạnh ấy mới hiểu mà thôi…Những kẻ một mình, như em, những kẻ trót bị tình yêu lãng quên và bỏ rơi ở đâu đó… thì mùa đông là cả một nỗi ám ảnh thật dài. Mùa cây lá khẳng khiu trơ trọi dưới gió rét quất hằn từng cơn, cũng là mùa lòng em cô quạnh một nỗi niềm khó dứt.

    Trả lờiXóa
  6. Sợ buổi sáng nào đó ra đường phải tự quàng lấy khăn, sợ cơn gió mùa luồn vào mái tóc chưa kịp dài khiến em run lên vì lạnh.Sợ một mình qua đường giữa phố, người với người, ai cũng có tay đan…Sợ tiếng mưa lâm thâm vương vãi như khóc hộ cho người con gái vừa chia tay…Sợ mùa đông này, bên anh đã là một người khác. Sợ trong lúc này, tay anh đang trong một bàn tay khác, không phải là em.

    Trả lờiXóa
  7. Phải bao lâu nữa, em mới có can đảm cho những mùa đông… một mình? Mùa đông vẫn trả cho em những giọt nước mắt buồn, những kỉ niệm nguyên vẹn hình hài khi anh bỏ em mà đi lạc. Đông trả cho em những khóe mi sầu mỗi đêm về cô đơn trong bóng tối. Đông trả cho em một mảnh tình nhỏ, một mảnh tình không trọn, vắng anh…

    Trả lờiXóa
  8. Sẽ thiệt thòi biết bao nhiêu khi không có mùa đông. Mùa của những cơn gió lạnh, nhưng lại là cái cớ để con người ta cảm thấy cần gần nhau hơn - mùa của những ấm áp. Mùa đông cũng là mùa của những người đàn bà đan dệt yêu thương. Cho những chiếc kim đan, đan cài sợi len làm nên áo ấm. Cho những bàn tay đan cài bàn tay, làm nên tình yêu. Và cho tình yêu đan cài tình yêu, làm nên hạnh phúc…

    Trả lờiXóa
  9. Sáng nay đi dạo ven hồ, ngạc nhiên vì đàn én hàng trăm con đang chao lượn trên mặt hồ. Lần đầu tiên thấy hồ nước mênh mang và tĩnh lặng với những hàng cây xanh soi bóng ven bờ đẹp đến vậy. Những chiếc đuôi hình chữ V hân hoan bay lượn trong cơn gió lạnh đầu tiên của mùa đông. Có đúng là én không? Loài chim luôn trú đông để tìm đến những miền nắng ấm? Mùa đông, hay là én không có thật?

    Trả lờiXóa
  10. Cứ mỗi mùa đông về, khi cái lạnh bắt đầu len lỏi trong từng góc phố, từng con đường nhỏ, lại thấy lòng nao nao khi được lang thang khắp nơi để tận hưởng cảm giác gió lạnh táp vào mặt. Mùa đông mang đến cho ta thật nhiều xúc cảm…

    Trả lờiXóa
  11. Mùa đông năm nay lại đến, cứ tưởng rằng trong nhịp sống hối hả thời hiện đại hôm nay, sẽ chẳng còn ai có thời gian ngồi đan khăn đan áo. Khi hàng hóa tràn ngập khắp mọi nơi với đủ loại phong phú, đa dạng, ai cũng có thể nghĩ đến chuyện mua hàng hiệu vừa nhanh vừa tiện. Thế nhưng, mẹ tôi hàng năm vẫn đan khăn và áo cho bố tôi, cho các con, các cháu. Tấm áo ấy có thể không đẹp bằng một chiếc áo được dệt bằng máy nhưng lại khiến người mặc ấm lòng và hạnh phúc vì cảm nhận mình được yêu thương biết nhường nào.

    Trả lờiXóa
  12. Tôi yêu mùa đông bởi cái lạnh của thời tiết và cái ấm áp của tình người. Đôi khi tôi vẫn tự hỏi phải chăng mùa đông là cái cớ để con người ta có thể gần nhau hơn? Mỗi mùa đông đến, những cuộn len mềm mại sẽ lại được nâng niu, được lựa chọn để rồi chúng sẽ đan dệt lên một mùa yêu thương. Mùa đông năm nay, tôi sẽ lại mua len về đan bởi tôi biết rằng còn có nhiều lắm những ánh mắt hạnh phúc và hân hoan khi nhận món quà được dệt lên bởi chính trái tim mình.

    Trả lờiXóa
  13. Đông đã về, cái lạnh cứ rón rén như gái mới về nhà chồng, chẳng dám bước chân ra khỏi ngõ, sương sớm răng mong manh trên mặt hồ. mơ màng chờ cái nắng lẻ loi, bầu trời nắng mây, những cơn gió se sắt, chia vào lòng người những nỗi buồn man mác. Hình như đông chẳng muốn làm môi ai khô đi, chẳng muốn làm những hình dáng nõn nà của gái phố bao bọc bằng nớp nớp áo quần, cũng chẳng muốn gót chân của bà, của mẹ phải nứt nẻ hơn, chẳng muốn những trẻ nghèo phải rớt nước mắt khi nhìn chúng bạn, thế nên đông cứ lần lưỡng mãi.

    Trả lờiXóa
  14. Cứ mỗi mùa đông về, khi cái lạnh bắt đầu len lỏi trong từng góc phố, từng con đường nhỏ, lại thấy lòng nao nao khi được lang thang khắp nơi để tận hưởng cơ gió lạnh đầu mùa. Đông đến, trong làn gió lạnh, mỗi người đều có những cảm xúc thật đặc biệt!

    Trả lờiXóa
  15. Đông về những liêu xiêu mới thấy rõ ràng hơn nơi góc phố,đám lá bang run rẩy trong gió bấc, chén trà nóng hôi hổi run run trên tay cụ bà được cụ ông nâng niu đón lấy xuýt xoa, cái lạnh dường như đã hòa trộn vào lòng khiến người phố ít nói hơn.

    Trả lờiXóa
  16. Đông vẫn chưa đến hẳn đâu, Có lẽ phải tháng nữa vị lạnh của đông mới nếm được ở đầu lưỡi những trận mưa phùn sẽ làm cái rét thêm ngọn ngào, khi đó sẽ có khối đôi tình nhân co ro dưới mái hiên trú mưa, áp ngực vào chàng trai hơi thở mùa hạ của cô gái thật quyến rũ làm ấm nóng cả mùa đông. Lòng chàng trai ước mưa mãi, má nàng đỏ lên, môi chàng thắm lại. những đôi vai gầy dựa vào nhau.

    Trả lờiXóa
  17. Đông về, chiều rơi tụt xuống, dòng người vội vã hơn trên phố, hơi ấm nhẹ nhàng theo gót chân của cô gái mặc áo đỏ chạy dài xuống phố, nhớ lắm một bàn tay, buồn da diết. Chưa tối một màu đen nhèm nhẹp đã bủa vây phố, khói lam chiều của núi cũng như lạc vào trong phố vi vu lãng đãng. Phảng phất mùi ngô nếp nướng đánh thức chút ký ức chưa xa.

    Trả lờiXóa
  18. Đông về,Bếp nhà ai đỏ lửa sơm, đâu đó trong góc phố, trong ngõ hẹp nào đó bát phờ mùa đông nghi ngút chum kín mặt người. Đông đã về thật chưa mà sao không giống lắm, đã mấy màu về mà không nghe tiếng rao đêm hay giờ không còn ai thích nữa có lẽ vì thế phố càng hun hút gió. Phố đơn độc trong đêm đông.

    Trả lờiXóa
  19. Đông về rồi có người con gái đứng nép bên khung cửa số ngóng người phương xa, đôi mắt thâm buồn nắm chặt bàn tay gói mùa đông lại lòng nhủ thầm mùa đông không dài. Mặt hồ vắng,gió đi hoang , hoa khép lại đợi chờ. Mùa đông đến muộn nhưng không chậm. Mùa đông đến cho vừa kịp tết.

    Trả lờiXóa
  20. Người ta sẽ thích giấu mình trong cái lạnh đến thấu tim, sẽ lảo đảo bước qua những buổi chiều ảm đạm sắc xám xịt mà loay hoay cùng nỗi nhớ, sẽ quay quắt trong những buổi tối có ủ ấm thế nào bàn tay vẫn lạnh, nỗi cô đơn bò dọc khắp người, hạnh phúc cảm tưởng như một thứ quà xa xỉ mà em vẫn hy vọng trong những tháng ngày ảo não một mình em đối diện cùng em. Đông đến, em lại chỉ có một mình.

    Trả lờiXóa
  21. Mùa đông đến rồi, người ta cô đơn vì trái tim đông cứng, nhưng cảm xúc thì lại như gió chuyển mùa, cứ dào dạt cuốn lấy quanh người như sợi dây trói vô hình buộc người ta phải dẫn buồn thương đến. Bắt đầu nhớ đến những cái nắm tay thật chặt, chiếc khăn quàng còn ấm sực mùi yêu thương, những cái ôm qua lay lắt nụ cười vụng trộm, bắt đầu hình dung hình hài hạnh phúc và thiết tha được ôm ghì lấy ai đó, lặng yên.

    Trả lờiXóa
  22. Bỗng nhiên sợ lạnh…
    Bỗng nhiên sợ lòng trống không…
    Bỗng nhiên muốn giấu mình thật lâu trong một góc nhỏ thật ấm áp, để vỗ về trái tim đông cứng, chờ đợi nỗi cô đơn cứ gặm nhấm trái tim ta dần dần.
    Đông đến, có phải người ta sẽ cô đơn hơn đúng không anh?

    Cô đơn trong những nỗi niềm riêng của mình em vẫn thế. Đông lạnh khiến người ta co mình trong hơi gió, giật mình khi nghe tiếng thở dài ngao ngán mỗi đêm nghe thời gian trở mình…

    Trả lờiXóa
  23. Những ngày hanh hao gió, quàng một chiếc khăn nhẹ, khoác một chiếc áo nhẹ, thả tóc bồng bềnh bay theo gió. Gió táp vào mặt, gió vờn mái tóc, gió luồn qua ngóc ngách của chiếc khăn quàng cổ, gió mơn man trên từng ngón tay như trêu đùa, gió thơm tho và mát lành ùa đến… Cứ ôm ấp, vỗ về và dịu dàng đến từng hơi thở chẳng chút ồn ào và mệt mỏi. Những ngày trở gió, chợt thấy lòng chênh chao kì lạ.

    Trả lờiXóa
  24. Có những nỗi buồn chỉ mùa đông mới thấu. Có những nỗi cô đơn chỉ cơn mưa chiều lạnh ấy mới hiểu mà thôi…Những kẻ một mình, như em, những kẻ trót bị tình yêu lãng quên và bỏ rơi ở đâu đó… thì mùa đông là cả một nỗi ám ảnh thật dài. Mùa cây lá khẳng khiu trơ trọi dưới gió rét quất hằn từng cơn, cũng là mùa lòng em cô quạnh một nỗi niềm khó dứt. Mùa mặt trời như đang chạy trốn, màn đêm đằng đẵng phủ buông, cũng là mùa lòng em dâng đầy một nỗi nhớ thật sâu.

    Trả lờiXóa
  25. Sợ tiếng mưa lâm thâm vương vãi như khóc hộ cho người con gái vừa chia tay… Sợ mùa đông này, bên anh đã là một người khác. Sợ trong lúc này, tay anh đang trong một bàn tay khác, không phải là em. Sợ những tối về chỉ mình cái bóng với màn đêm, thèm một cái ôm thật chặt từ đằng sau nhưng đâu còn nữa, thèm một cái siết tay dẫu nhẹ thôi cũng chẳng thể được nữa, thèm một mùa đông… không một mình.

    Trả lờiXóa
  26. Mùa đông vẫn trả cho em những giọt nước mắt buồn, những kỉ niệm nguyên vẹn hình hài khi anh bỏ em mà đi lạc. Đông trả cho em những khóe mi sầu mỗi đêm về cô đơn trong bóng tối. Đông trả cho em một mảnh tình nhỏ, một mảnh tình không trọn, vắng anh…

    Trả lờiXóa
  27. Mùa đông lạnh lắm những con đường đông, mùa đông đã ngập tràn và tràn qua luôn cả cái cảm xúc còn đang dang dở ...Đôi chút cảm xúc còn sót lại đưa ta trở về những con đường quen. Một mình trong chiều đông, những bước chân cứ dài mãi, dài mãi mòn nỗi nhớ. Nhịp thời gian như rung động, bồi hồi, ngắt quãng, trời chiều ru nhẹ ta một khúc hoàng hôn trong không khí lành lạnh và khung trời của mùa đông.

    Trả lờiXóa
  28. Mùa đông lạnh lắm những con đường đông, mùa đông đã ngập tràn và tràn qua luôn cả cái cảm xúc còn đang dang dở . Đôi chút cảm xúc còn sót lại đưa ta trở về những con đường quen. Một mình trong chiều đông, những bước chân cứ dài mãi, dài mãi mòn nỗi nhớ. Nhịp thời gian như rung động, bồi hồi, ngắt quãng, trời chiều ru nhẹ ta một khúc hoàng hôn trong không khí lành lạnh và khung trời của mùa đông.

    Trả lờiXóa
  29. Đông về, trời thay áo mới. Cây cầu nối dịp hai bờ sông dang rộng vòng tay ôm ấp và sưởi ấm cho những đôi tình nhân khi màn đêm buông xuống. Trời lập đông, chim non không còn ríu rít trên cành, nó đi tìm về nơi trú ẩn cái lạnh mùa đông, lá khô rơi rụng cả một con đường dài, từng hàng cây trơ trụi, gầy guộc, khắc khoải, bơ vơ. Tôi cũng cảm thấy lạnh, cố tìm kiếm chút hơi ấm từ đôi bàn tay của ai đó.

    Trả lờiXóa
  30. Chút lạnh của mùa đông như níu con người ta lại với nhau, chia sẻ hơi ấm cho nhau. Vì lẽ đó mà mùa đông cũng là một mùa "nhạy cảm của tình yêu”. Cái khoảnh khắc chuyển giao giữa mùa thu và đông tạo nên một khung cảnh thật thơ mộng, trời không nắng, không khí lành lạnh. Mùa đông sẽ thật ấm áp cho những ai đang sống trong hạnh phúc của tình yêu, nhưng, thật lạnh lẽo và hụt hẫng cho những ngóng chờ, những ước nguyện không thành. Cứ mong chờ một ánh nhìn, một cái ôm thật chặt và một sự chia sẻ.

    Trả lờiXóa
  31. Một buổi sáng thức dậy sớm, ngỡ ngàng với cái se lạnh của mùa Đông là cảm giác rất yên bình. Những hạt mưa lất phất bay . Hít một hơi thật sâu căng tràn lồng ngực, để thấy mỗi sớm bình an hạnh phúc chỉ là những điều rất giản dị trong cuộc sống .Tôi thường đi làm rất sớm và có lẽ đã mất đi rất nhiều thói quen rồi. Thói quen ngày xưa của tôi là thích nằm nướng trên giường bật ti vi hoặc nghe những bản nhạc du dương .

    Trả lờiXóa
  32. Mùa đông là thế - lạnh lẽo thật, nhưng nó sẽ ấm áp nếu ta tìm cho mình một sự yêu thương nhỏ bé mà đủ sức nóng để sưởi ấm cả một con tim. Mùa đông gắn với bao kỷ niệm và yêu thương như cái cảm giác gió lạnh phả vào mặt từng cơn, từng cơn khiến đôi khi thấy cô đơn và lạnh lẽo. Và chính những lúc ấy, quá khứ lại hiện về.

    Trả lờiXóa
  33. Liệu nó có như quy luật xuân - hạ - thu - đông không? Sao mùa đông lại trước mùa xuân? Tự nhiên luôn có cái lý của nó. Mùa đông, mùa của sự khắc nghiệt nhưng cũng là mùa của những ai biết cách yêu thương. Mà khi đã có thể sưởi ấm con tim nhau qua mùa đông ấy, hãy bình yên đón nhận tình yêu, vì đó chính là mùa xuân, mùa của sức sống căng tràn, mùa của yêu thương đích thực.

    Trả lờiXóa
  34. Mười năm trở lại đây, các chị em truyền tai nhau 1 linh vật về tình duyên rất thiêng đó là đá hồ ly phong thủy. Vậy đá hồ ly có linh nghiệm không? Các bạn cùng Đá quý An An trả lời nhé. Đá hồ ly có tác dụng giúp đường tình duyên trở lên suôn sẻ, người độc thân sớm tìm thấy 1 nửa, người đã có thì tình yêu càng thêm bền chặt. Để đá hồ ly phong thủy phát huy hiệu quả, người sử dụng cần chú ý không nên để người khác chạm vào linh vật này, nếu không may rồi thì về nhà cần phải tẩy uế đá hồ ly ngay.

    Trả lờiXóa

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog