Hoàng Hữu Phước, MIB
Các bạn có thể nhìn thấy dường như có sự chuyển động xoay sang phải của chong chóng bảy cánh này nếu nhìn chăm chú vào đáy của một cánh nào đó
và dường như có sự chuyển động của các vân sóng trên các thanh song song này:
còn đây là bức tranh tuyệt đẹp của hai chú chim cho đến khi bức ảnh được phóng to hơn
tương tự, chiếc đầu lâu ghê sợ này lại là bức ảnh một mệnh phụ phu nhân mặc áo đầm rộng ngồi trên sàn trò chyện với một nữ nô lệ
trong khi đây không phải là bức tranh thiếu nữ diễm kiều
Tất cả những tác phẩm hội họa đánh lừa thị giác tức tạo ảo giác của người xem là thể loại deceptology trong tiếng Anh, dù đa số các tự điển tiếng Anh lớn trên thế giới chưa cho ra định nghĩa đầy đủ bất kỳ về deceptology, một từ mới được tạo nên từ động từ deceive và danh từ deception tức lừa gạt, nói điêu của tiếng Anh. Song, các tác phẩm hội họa trên dù là lừa gạt thị giác của người xem vẫn thuần túy vì nghệ thuật và mỹ thuật chứ không nhằm làm hại người xem, do đó trên nền củadeceive và deception những nghệ sĩ của trường phái độc đáo lạ kỳ này phải kiếm tìm sự ẩn náu nơi từ mới là deceptology mà giới tự điển Âu Mỹ vẫn chưa chấp nhận đưa vào từ điển của họ.
Trong khi đó, tiếng Anh của bôi nhọ là character assassination có ngữ nghĩa của các thành tố từ vựng cấu tạo nên cụm từ ấy lại mang ý dữ dội, được xuất hiện từ rất lâu nên rất có thể chưa chắc còn tương hợp với môi trường ngữ nghĩa hiện thời, chẳng hạn vào thời xuất hiện của cụm từ này thì bôi nhọ toàn do các nhà báo có tên họ hẳn hoi hay các tay vận động phe nhóm cất công tạo ra với ngồn ngộn các chứng cớ dù ngụy tạo vẫn có độ tin cậy do nguồn kiểm chứng cũng đã được ngụy tạo song hành nhắm vào lãnh đạo đảng đối lập, lãnh đạo quốc gia đối nghịch, hoặc nhằm vào các nhân vật nổi tiếng trong ngành kỹ nghệ giải trí để choảng nhau hay đơn giản tạo scandal cho các báo lá cải có có thể bán chạy hơn; còn thời nay thì bôi nhọ lại do bất kỳ ai biết sử dụng vi tính, vô công rỗi nghề, hèn nhát ẩn danh, viết lách thoải mái bất cần công phu chuẩn bị và tấn công bất kỳ ai từ lãnh đạo đến thường dân, chẳng khác nào kẻ cứ lấy thau nước bẩn hất đại ra đường rồi cười sằng sặc vì thế nào cũng có ai đó bị dính dơ, cứ viết dơ đại thế nào cũng có ai đótin dơ, chứ không thể làm dơ trực tiếp đối tượng của bài viết.
Cũng vì lý do khác biệt trên, và cũng vì deceptology chưa được chấp nhận trong ngành từ điển học, tôi có thể thêm một nghĩa mới cho deceptology trong hệ thống từ điển tiếng Anh trên toàn thế giới: đó là bôi nhọ trong thời đại mới. Bôi nhọ đã được nâng thành một thứ nghệ thuật đánh lừa thị giác cao cấp vì trong khi tranh ảo giác tạo ảnh ảo nhất thời nơi người xem mà người xem có thể định thần nhìn kỹ lại để nhận ra ảnh thật, thì bôi nhọ tạo ra ảnh ảo nơi người đọc mà người đọc khó thể hoặc không thể tự mình nhận chân sự thật.
Trước 1975 ở Sài Gòn có tờ nhật báo nọ đăng ngay trên trang nhất kéo dài nhiều chục số nhiều tháng trời tác phẩm Hồi Ký Con Gái Hồ Chí Minh. Tương tự các bức tranh ảo giác luôn trên nền có thật của sự việc A để cho ra ảnh ảo B, bài viết bôi nhọ luôn cần đến những “sự thật” để bắt đầu ngụy tạo. Những sự thật ở đây là có nhân vật Hồ Chí Minh, nhân vật này không lập gia đình, thế giới thường cho rằng đàn ông không tu hành thì ắt cần đến phụ nữ, và Mỹ luôn có các tổng thống dan díu lung tung với phụ nữ mà điển hình là đối trọng cùng thời của Hồ Chí Minh là Kennedy. Từ những sự thật này, bọn nhà báo lếu láo bắt đầu sáng tạo ra trò Hồi Ký Con Gái Hồ Chí Minh mà chúng đã thậm chí ghi thêm dòng chữ “dịch từ nguyên tác tiếng Pháp”, ám chỉ “cô con gái rơi” này sống ở Pháp. Chúng mong người đọc sẽ cười nhạo hay vỡ mộng về vị lãnh tụ cách mạng mà bất kỳ ai sinh trưởng nơi đoan chính và công tâm cũng đều tôn kính như một thánh nhân.
Trước 1975 ở Sài Gòn có tờ nhật báo nọ đăng ngay trên trang nhất tin rằng mấy chiếc xe Jeep đã chở gần chục gái mại dâm mặc mini jupe ngắn ngủn khoe đùi khoe mông và ngực đồ sộ căng bung nút áo chạy thẳng vào khu trại của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam bên trong phi trường Tân Sơn Nhất để cung phụng sự đòi hỏi của các ông Việt Cộng, rồi viết rằng cánh nhà báo chầu chực săn tin ngoài cổng không biết mấy ông Việt Cộng đói khát tình dục lắm hay sao mà mấy em khi bước ra khỏi khu trại Việt Cộng phải đi lảo đảo xiêu vẹo, tóc tai rối bời, jupe bị xé rách bươm, hổn hển leo lên xe Jeep quân đội chạy ra khỏi phi trường hướng về Cầu Công Lý. Từ những sự thật là có Ủy Ban Quốc Tế Liên Hợp 4 Bên được lập ra để đàm phán về hòa bình cho Việt Nam, đóng ở Trại Davis bên trong phi trường Tân Sơn Nhất, có đoàn Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam do tướng Võ Đông Giang lãnh đạo, toán quân cận vệ hàng chục người của tướng Võ Đông Giang đào công sự chiến đấu quanh trại để phòng thủ đề phòng quân Cộng Hòa ra tay tàn sát khi chiến cuộc xoay chiều, và ngày nào cũng có các xe jeep chở các sĩ quan Ba Lan, Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa cùng các sĩ quan phiên dịch ra vào khu trại của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam để họp, bọn nhà báo lếu láo bắt đầu sáng tạo ra trò săn tin nóng hổi ngay tại Tân Sơn Nhất, mong người đọc sẽ tin rằng mấy ông Việt Cộng toàn là những kẻ đói khát từ ăn uống đến dục tình do ở rừng rú chứ chẳng có lý tưởng cách mạng oai hùng gì sất.
Với uy thế lấp biển dời non, phe cách mạng chẳng hề đính chính, phân bua, hay đòi kẻ bôi nhọ phải bồi thường “một đồng bạc danh dự” theo luật pháp Việt Nam Cộng Hòa. Thay vào đó, họ đường đường chính chính thực hiện thành công tuyệt đối mệnh lệnh của Hồ Chí Minh: đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào.
Tôi lại chỉ là một anh thường dân, thường xuyên bị các cơ sở Đảng nơi tôi công tác cấm cửa không cho bén mảng đến bên thềm, và thường thì một khi không có ô dù che chắn trước sau thậm chí còn bị đám nhà báo hai mang trong chính các tờ báo khổng lồ chính thức chính quy của Đảng tấn công ngay khi tôi phát biểu trước Quốc Hội về Luật Biểu Tình cũng như ngay khi tôi viết bài Tứ Đại Ngu chế giễu một nghị sĩ luôn được báo chí hai mang quỳ lạy tôn thờ khi nghị sĩ này đòi công nhận nghề mại dâm, thì tôi không thể trông mong gì vào bất kỳ ai hay thế lực nào mà phải tự ra sức chống chọi lại đám bôi nhọ mình, tất nhiên phải bằng cách của bậc trưởng thượng, chẳng hạn như những sự thật dưới đây.
Dựa vào các sự thật rằng tôi ở Đại Học Tổng Hợp làm phó lớp “đời sống” dù nào có bất kỳ ai qua được tôi về học lực tiếng Anh (và dù từ lớp 1 đến lớp 12 tôi luôn là trưởng lớp kiêm trưởng ban báo chí, nhưng ở đại học cách mạng thì phải là hội viên thanh niên hay đoàn viên thanh niên cộng sản mới được làm lớp trưởng hay “lớp phó học tập” do liên quan đến “tư tưởng”, còn các nữ sinh viên thì không chịu làm “đời sống” cực nhọc chia thịt chia xương chia xẩu chia muối chia đường) cũng như sự thật rằng ai mà làm kế toán, thủ quỹ, đời sống thì thế nào cũng “lem nhem”, bọn chúng tung tin trên mạng rằng tôi có lem nhem tiền bạc hay bớt xén nhu yếu phẩm của tập thể. Song, việc này quá tầm thường nên tôi chỉ kể lại cho vợ tôi trước đây là bạn học chung lớp với tôi ở đại học để cùng cười ha hả.
Dựa vào các sự thật rằng tôi ở Đại Học Tổng Hợp trong thời gian xảy ra chiến tranh biên giới Tây Nam với Khmer Đỏ và biên giới phía Bắc với Tàu, rằng nhiều sinh viên phải lên đường nhập ngũ, trong khi tôi vẫn tiếp tục việc học như thường, bọn chúng tung tin trên mạng rằng tôi đã trốn nghĩa vụ quân sự, nhằm làm người đọc nghĩ rằng tôi hay tuyên bố ủng hộ Đảng Cộng Sản Việt Nam ra vẻ như người yêu nước chứ hóa ra tôi trốn nghĩa vụ quân sự mà. Chúng đã không biết một sự thật rằng vào thời ấy của tôi, trốn nghĩa vụ quân sự đồng nghĩa với phải trốn chui trốn nhủi ngoài vòng pháp luật chứ cách chi mà an nhiên học tiếp rồi tốt nghiệp ra trường, và các tiêu chuẩn về thể lực thể hình rất cao để được vào quân đội Việt Nam rất cao mà một sinh viên cận thị nặng trọng lượng nhẹ như tôi thì đừng hòng được phép bước chân vào. Tôi phải xuất chiêu bằng cách đăng trên Emotino bài viết “Tôi Và Ngành An Ninh Tình Báo”, kể lại việc Tiến sĩ Nguyễn Tiến Hùng, giảng viên Anh Văn Đại Học Tổng Hợp, nguyên phiên dịch Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam cho tướng Võ Đông Giang ở trại Davis trong phi trường Tân Sơn Nhất, khi tôi tốt nghiệp đã “tiến cử hiền tài” cho tôi đến trình diện Đại Tá Lê Văn Toan, Trưởng Phòng Tổ Chức Cán Bộ Sở Công An Thành phố Hồ Chí Minh để phục vụ trong ngành tình báo, mà chỉ vì tôi thích thơ ca, viết lách, và dạy học nên phải phụ lòng Thầy Hùng mà chạy theo ngành giáo dục. Qua bài viết, tôi gián tiếp nói rằng dù tôi có là nạn nhân của sự trù dập tại đại học, sự ganh tài của bạn học, sự ganh tỵ cũng của bạn học trước việc chỉ có tôi được các Thầy Cô cùng các “hoa khôi”thương tài mến đức, thì việc tiến cử tôi của Thầy Nguyễn Tiến Hùng cho ngành an ninh tình báo khẳng định tôi là người đã được biết đến nổi bật về lòng ái quốc và về năng lực đứng đầu môn Anh Văn, chưa hề phạm tội hành chính hay hình sự hoặc trốn nghĩa vụ quân sự như bôi nhọ của bọn lếu láo. Tôi lại có chuyện để kể cho vợ tôi trước đây là bạn học chung lớp với tôi ở đại học nghe để cùng cười ha hả.
Dựa vào sự thật rằng tôi có viết trên Yahoo!3600 về các Thầy Cô tôi thương kính ở Đại Học Tổng Hợp có tên Cô Trương Tuyết Anh, tức tên thật của người có thật, ngay lập tức chúng sáng tạo ra giai thoại rằng tôi đã đến nhà một cô giáo Trương Tuyết Anh để khóc lóc ầm ỉ cả phường, xin Cô cho thêm điểm để đừng bị đánh rớt, và đe dọa tự tử nếu Cô không giúp. Bọn lếu láo đã không biết một sự thật rằng vào thời ấy của tôi, luật lệ cực kỳ nghiêm khắc, làm gì có chuyện gây ầm ỉ ở phường mà không bị công an phường bắt nhốt, làm gì có việc giáo viên dám sửa điểm hay cho thêm điểm để bị ở tù, cũng như làm gì có chuyện sinh viên Hoàng Hữu Phướckhinh thế ngạo vật ngạo mạn khinh thường cả giáo viên nào dạy kém đến độ bỏ tất cả các tiết lên lớp của các giáo viên dạy kém này lại đi “khóc lóc” với cô giáo dạy chính phân môn văn học Anh mà anh ta độc chiếm ngôi “Vua”. Song, tôi xuất chiêu trưởng thượng bằng một bài viết về Cô Trương Tuyết Anh kèm theo ảnh chụp các bài làm của tôi có thủ bút của Cô mà tôi tin rằng tất cả những ai đang dạy Anh Văn ở các đại học nếu đọc các bài làm đó sẽ phải tự thấy rằng không thể có bất kỳ ai kể cả họ làm được như thế. Tôi lại có chuyện để kể cho vợ tôi trước đây là bạn học chung lớp với tôi ở đại học nghe để cùng cười ha hả.
Dựa trên sự thật rằng tôi có viết trên Yahoo!3600 về các Thầy Cô tôi thương kính ở Đại Học Tổng Hợp như Thầy Lê Văn Diệm, Cô Trương Tuyết Anh, Cô Vũ Thị Thu và Cô Nguyễn Thị Dần, nghĩa là tôi chỉ “thương” có bốn người, bọn lếu láo lập tức sáng tạo ra ngay một bài viết mang tên lạ hoắc tự xưng là “Thầy” khác của tôi, chê bai tôi hư đốn từ trẻ, và phản dân hại nước khi chống Luật Biểu Tình. Tôi chưa đọc bài ấy; song, nghị sĩ Đặng Thành Tâm thuật lại tôi nghe sau khi đọc thấy trên mạng, và tôi đã nói ngay với nghị sĩ Tâm rằng đó là bài viết của thằng mất dạy. Ngay lập tức, tôi viết trên Emotino một bài về Thầy Lê Văn Diệm ở Đại Học Tổng Hợp kèm bức thư tay của Thầy viết khen tôi lúc Thầy chưa qua đời, và một bài về thầy giáo trung học Nguyễn Quang Tô kèm thủ bút của Thầy khen tôi “tài đức vẹn toàn” dù tôi mới học lớp 9, để qua đó gián tiếp nhạo báng bọn bá láp rằng Thầy Cô của tôi nếu còn sống ở Mỹ thì đã trên 90 tuổi, và nếu còn tỉnh táo mà biết được tôi làm nghị sĩ, đồng thời có được email của tôi thì đã mừng rở liên lạc ngay với tôi là đứa học trò cưng của họ mà họ luôn tự hào có được trong đời dạy học đẳng cấp cao của họ, chứ làm gì có “Thầy” khỏe mạnh hăng tiết vịt với đôi mắt tinh tường và đôi tay khỏe mạnh ngồi ngay vào máy vi tính viết tràng giang đại hải mắng chửi tôi rồi vì xấu hổ sợ hãi không dám trực tiếp gởi tôi mà hèn hạ post ngay trên mạng “chùa”. Sau đó, tôi còn viết rằng các Thầy Cô ở đại học vào thời ấy của tôi đều sống khép kín, không trò chuyện với học trò, thù ghét chiến tranh đã giết bao sinh viên ưu tú của họ, căm giận Việt Nam Cộng Hòa, và không thích chế độ Cộng Sản, để rồi lặng lẽ biến mất, cùng nhau vượt biên sang Mỹ sống tiếp đời ẩn dật, xa lánh đám đông bát nháo the maddng crowd mà họ khinh bỉ do họ xuất thân quý phái. Bọn bá láp trên không gian mạng chính là cái madding crowd ấy. Tôi lại có chuyện để kể cho vợ tôi trước đây là bạn học chung lớp với tôi ở đại học nghe để cùng cười ha hả.
Nói tóm lại, nghệ thuật bôi nhọ như tấm gương lồi lõm mà các hình ảnh chân thật đặt phía trước đều cho ra ảnh ảo méo mó dị dạng dị hình. Vấn đề là phải có cái hình ảnh chân thật ấy, nghĩa là sự bôi nhọ luôn cần đến những sự thật để từ đó khiến thứ giả trá trở nên đáng tin cậy hơn. Cái đồi bại của bọn bá láp trên mạng xã hội là ở chỗ ngày xưa giới bôi nhọ chỉ nhằm vào những người vĩ đại bên kia chiến tuyến, trong khi bọn bôi nhọ ngày nay nhằm vào tất cả, từ lãnh đạo cao cấp của quốc gia, lãnh đạo tép riu ở địa phương, cho đến người như tôi chỉ là một thường dân, không ô dù, không đảng tịch, không chức trọng quyền cao trong hệ thống chính quyền bất kỳ ở cấp nào, mà chỉ cần tôi phát ngôn ủng hộ Việt Nam (tức ủng hộ Đảng và Nhà Nước – vì trên thế giới chỉ có một nước Việt Nam, và giáo huấn gia phong từ ngàn xưa là hãy luôn cố phò vua giúp nước chứ nào có lời dạy bảo phải luôn cố nổi loạn giành lấy ngôi báu của vua) là bọn chúng xúm vào bôi nhọngay lập tức.
Tôi sẽ không nói gì thêm về tôi, và kết thúc bài viết này bằng cách cung cấp cho các bạn một mẹo vặt để dễ nhận ra sự công kích tôi là sự bôi nhọ hay là sự thật: bọn bôi nhọ không bao giờ dám ngụy tạo bài viết mang tên một bạn học của tôi, một sinh viên của tôi, hay một nhân viên của tôi. Do tôi không kết bạn với bất kỳ ai học thua tôi nên chỉ có vài ba “bạn học” trong đó có vợ của tôi, nên nếu bài công kích mang tên thật của một bạn học có thật thì tôi sẽ nhường cho vợ tôi trừng trị kẻ ấy. Nếu bài công kích mang tên thật của một sinh viên có thật của tôi thì tôi sẽ nhường cho hàng ngàn học trò của tôi tại Việt Nam và trên thế giới trừng trị kẻ ấy. Còn nếu bài công kích mang tên thật của một nhân viên có thật của tôi thì chắc chắn 100% rằng đó không là nữ nhân viên, mà đích thị là một trong hai nam nhân viên đã bị tôi sa thải vì tội trộm cắp tái phạm nhiều lần mà tôi đã cứu anh ta bằng cách sa thải thay vì giao anh ta cho công an.
Điều duy nhất một người đọc nên làm là luôn ghi nhớ rằng người ta chỉ có thể bôi nhọ lên một tờ giấy trắng chứ không thể trên một tờ giấy đen, nên ngay khi đọc một tin “chùa” trên mạng về một ai đó thì hãy ngay lập tức nhớ rằng người được nói đến chí ít cũng thuộc hạng trong ngọc trắng ngần.
Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế.
Bôi nhọ danh dự nhân phẩm của các cán bộ cấp cao hiện nay nó như là một món vũ khí lợi hại để các nhà đấu tranh cho nhân quyền trên thế giới đạt được mục đích vậy.
Trả lờiXóaHọ bôi nhọ bằng đủ mọi cách, từ thêu dệt, cho đến mạo danh người thân cận của người đó để bôi nhọ,...
Thiết nghĩ, họ tự nhận là đấu tranh cho nhân quyền, nhưng chính họ lại đi xâm phạm nhân quyền như vậy thì rốt cuộc họ đấu tranh cho cái gì vậy nhỉ? Phải chăng với họ chỉ có bạn của họ, người của họ thì mới có nhân quyền?
Trong khi các bản tuyên ngôn độc lập của Mỹ, Pháp và các nước khác đều thừa nhận rằng nhân loại ai cũng có những quyền cơ bản và phải được tạo điều kiện để thực hiện quyền cơ bản đó, miễn sao không xâm phạm đến quyền cơ bản của người khác.
Từ đó có thể thấy, ai cũng có thể thích nói gì thì nói, đó là quyền tự do ngôn luận, nhưng không phải có quyền nên là dùng quyền nói để mà bôi nhọ, xâm phạm đến quyền được bảo vệ về danh dự nhân phẩm của người khác.
Nhìn cái công cuộc đấu tranh nhàn hạ của đám rận nước nhà mà buồn cho nhận thức của chúng, đâm ra ta mới thấy cái cảnh râu ông nọ cắm cằm bà kia. Mồm thì hót tiếng chim, nhưng hành động thì lại là hiện thân của ác quỷ.
Bài viết quá hay, đập trực diện vào đám bôi nhọ. Tác giả với lập luận sắc bén đã tự mình vạch mặt bọn dối trá, ngu dốt chuyên hành nghề bẩn thỉu "bôi nhọ".
Trả lờiXóaMọi sự bôi nhọ đều càng chứng tỏ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Chúng không thể tưởng tượng được người khác tốt đẹp, cao quý hơn chúng như thế nào. Trong chúng chỉ toàn cặn bá, bỉ ổi, thối tha nên chỉ có thể nghĩ ra những thứ dơ bẩn như vậy về người khác.
Trả lờiXóa