Hãy thử tưởng tượng:
Hãy nghĩ về một người quen của bạn. Không phải ai đó bạn thật gần gũi, chỉ là một nhân vật phụ trong thước phim cuộc đời bạn. Bây giờ tưởng tượng gã đó là một kẻ giết người hàng loạt, một kẻ đã tung hoành trên đường phố đâm chém, giết người trong nhiều năm trời. Thử tưởng tượng hắn sống hết cuộc đời mà không phải chịu hậu quả gì cho việc giết hại tất cả những người đó, và rồi khi hắn chết, mọi người chỉ muốn nói về việc hắn là một con người tốt như thế nào, và kể những mẩu chuyện cảm động về hắn. Nếu bạn tìm cách nhắc đến chuyện giết người hàng loạt kia, mọi người xung quanh phản ứng với sự phẫn nộ tràn ngập rằng tại sao bạn lại dám nói xấu về một con người cao cả và tuyệt vời như vậy.
"Xem này, tôi không đồng tình với tất cả mọi điều ông ta làm, nhưng bạn không thể để một điều không đẹp đẽ lắm trong cuộc đời của ông ấy làm lu mờ tất cả những điều tốt đẹp khác mà ông ấy đã đạt được," họ phản đối. "Ví dụ, bạn có biết ông ấy là đội trưởng đội bóng chày ở Yale không?"
"Nhưng... thế còn những người bị hắn giết hại thì sao?" bạn trả lời.
"Lạy Chúa tôi, tại sao bạn không thể tỏ lòng tôn trọng một người đàn ông vĩ đại vừa qua đời??" họ hét lên một cách bực dọc.
Bạn bật TV lên và chỉ thấy những tràng ca ngợi và bợ đỡ không ngừng nghỉ cho kẻ mà bạn biết là một tên giết người hàng loạt. Nhặt một tờ báo lên và lại dặt một thứ như vậy. Trong một số trường hợp hiếm hoi khi họ có nhắc đến con số người bị giết cao đến đáng kinh ngạc của hắn, họ coi đó như một điều tốt: hắn đã giết một cách rất nhanh gọn và hiệu quả. Hắn giúp đất nước chúng ta vượt qua cảm giác run tay khi giết người hàng loạt. Đường phố chúng ta chắc chắn là sạch sẽ hơn nhiều khi không còn đám gái điếm và người vô gia cư mà hắn đã trừ khử không thương tiếc.
"Chuyện gi xảy ra vậy?" bạn tự nhủ. "Gã này đã giết hại một cách dã man hàng loạt đàn ông, đàn bà và trẻ em mà không có lý do gì cả. Chúng ta đều biết điều đó. Tại sao đấy không phải là điều mà chúng ta thảo luận trong lúc này về cuộc đời của hắn? Khi Timothy McVeigh chết, người ta không dành cả đống thời gian nói về việc hắn yêu bản Hiến pháp thế nào, hay việc hắn chưa bao giờ thích ăn súp lơ xanh. Không ai quan tâm đến việc Ted Bundy yêu con mèo của hắn đến mức nào. Vậy tại sao mọi người lại ca tụng cái gã giết người hàng loạt này như thể những hành vi giết người hàng loạt của hắn là một thứ ngoại lệ không đáng kể chứ không phải là thứ duy nhất đáng quan tâm đến trong cuộc đời của hắn? Ý tôi là, đó chính là di sản của hắn!"
Sự tưởng tượng ấy sẽ kỳ quái đến mức nào? Sẽ là kỳ quái đến mức nào khi bỏ qua hay thậm chí là ca ngợi tất cả những hành vi giết chóc và phá hoại mà gã người quen của bạn đã gây ra?
Dĩ nhiên, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Không một kẻ cha căng chú kiết nào trong cuộc đời bạn bị bắt quả tang giết một mạng người, chứ đừng nói là giết người hàng loạt, mà không bị trừng phạt và hành vi đó không trở thành thứ đầu tiên mà mọi người nghĩ đến mỗi khi cái tên ấy được nhắc tới. Không, thứ đặc quyền đó chỉ được dành riêng cho tầng lớp tinh hoa cai trị chúng ta mà thôi.
Khi một kẻ giết nhiều người, di sản của hắn sẽ là tội ác giết người hàng loạt. Không có điều gì khác hắn làm trong cuộc đời có thể lớn hơn hành vi kết thúc hàng ngàn mạng người một cách dã man và tàn bạo. Tôi không quan tâm đến việc hắn làm từ thiện, việc hắn có bài diễn văn tốt nghiệp tuyệt vời, hay việc hắn yêu vợ hắn hết mực. Nếu một kẻ phạm tội ác chiến tranh, cố ý nhắm vào khu trú ẩn dân sự, và cố ý tấn công cơ sở hạ tầng dân sự của một quốc gia để đạt được lợi thế trong một cuộc chiến tranh dựa trên những lời dối trá, thì hắn là một kẻ giết người hàng loạt mặc dù hắn có thể làm một số điều không đáng kể khác trong thời gian còn lại của hắn trên hành tinh này. Đó chính là con người hắn.
Giết người bị coi là tội ác nghiêm trọng nhất mà bất cứ ai có thể phạm trong các xã hội trên toàn thế giới bởi vì đó là sự vi phạm nghiêm trọng nhất tới chủ quyền cá nhân. Khi bạn giết ai đó, bạn cố ý tước đi cuộc sống của họ, tước đi tất cả mọi thứ khỏi họ mà họ không thể lấy lại được nữa. Điều này vẫn đúng với một kẻ có chức vụ và quyền lực cho phép hắn giết người mà không sợ hậu quả. Khi bạn giết một người thì trong suốt cuộc đời còn lại của bạn, điều đầu tiên về bạn là tội ác giết người, bởi vì giết người là tội ác nghiêm trọng đến như vậy. Nếu bạn giết một số lượng lớn người, thì tội ác giết người hàng loạt là thứ gắn với con người bạn.
George HW Bush là một kẻ giết người hàng loạt. Đó là di sản của hắn. Đó là con người hắn. Bất cứ thảo luận nào về cuộc đời hắn mà không đặt thực tế đó lên đầu tiên, trên hết mọi điều khác, đều là giả dối và được thực hiện vì sợ hãi một hệ thống quyền lực suy đồi cho phép giết người hàng loạt mà không phải chịu hậu quả chừng nào hành vi giết người ấy hợp với lợi ích của hệ thống quyền lực ấy.
Mỗi khi tôi công khai bày tỏ sự vui mừng trên mạng xã hội khi một con lợn chiến tranh chết đi, luôn có những người bảo tôi rằng họ mong tôi sẽ bị chết đi vì nói những điều như vậy. Và dĩ nhiên tôi biết rằng tôi đang gây điều tiếng khi nói ngay sau cái chết của ai đó rằng thế giới này trở nên tốt hơn vì không còn người đó nữa, và tôi chấp nhận những phản ứng thù địch đi kèm với điều đó. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng sự sùng kính của quần chúng đối với những kẻ giết trẻ em hàng loạt này đã đến mức thái quá khi mà chỉ biểu lộ sự vui mừng khi chúng lìa khỏi cõi đời này một cách an bình vì tuổi già, ở trong ngôi nhà của chúng, cũng bị coi là một tội lỗi không thể tha thứ được đến mức đáng bị chết đi. Tôi nghĩ rằng phải đặt những kẻ ấy lên bệ rất cao, vượt xa khỏi quần chúng bình thường, thì mới có thể coi hành vi giết người hàng loạt của chúng là thứ không đáng kể thay vì là những tội ác khủng khiếp gắn với tên tuổi của chúng. Trong con mắt của một đám quần chúng đã bị nhồi sọ đến triệt để, chúng là thần thánh, và sự ca ngợi, bợ đỡ không ngừng nghỉ của Bush cha đã cho thấy rõ điều đó.
Tổng thống Mỹ không phải là cái gì đặc biệt. Họ không được tạo ra từ chất liệu gì khác hơn so với bạn và tôi. Và khi họ ra lệnh kết liễu một số lớn mạng người mà không có lý do hợp pháp nào cả, họ cũng phạm tội như bạn và tôi nếu chúng ta tự tay giết từng người trong số đó. Và nếu bạn hay tôi có làm một điều như vậy trong đời mình, chúng ta đều biết mọi người sẽ không dành thời gian sau khi chúng ta chết để nói về việc chúng ta là những con người tuyệt vời như thế nào.
George Herbert Walker Bush là một kẻ giết người hàng loạt, và lý do duy nhất điều đó không trở thành thứ mà mọi người đều nói đến lúc này là sự thiển cận của quần chúng gây ra bởi một hệ thống quyền lực cực kỳ bất công.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét