(VTC News) - Khi viết những dòng này, ký ức ngày 3 chiến sỹ công an hy sinh khi làm nhiệm vụ ở Đồng Tâm lại hiện hữu trong tôi.
Tôi đã trải qua những đêm trằn trọc không ngủ nổi, hình ảnh các anh ôm lấy nhau ghì chặt giữa biển lửa ám ảnh tôi. Hơi nóng bao vây dồn dập bốc lên, những chậu xăng liên tiếp dội vào cơ thể thì sắt đá cũng phải tan chảy chứ huống chi thịt da con người.
Đến tận bây giờ, khi vụ việc xảy ra đã 8 tháng, tôi cũng chưa thể hình dung được những kẻ đâm giáo, châm lửa, đổ xăng lên thân thể các anh đã nghĩ gì trong giờ phút ấy.
Ngày cơ quan công an công bố kết luận điều tra, đọc những dòng chữ miêu tả chân thực quá trình hy sinh của các liệt sỹ, nước mắt tôi chảy dài. Thịt da các anh hòa quyện vào nhau, ngọn lửa ăn sâu vào tận cơ quan nội tạng đến nỗi không thể nhận diện...
Giữa thời bình mà sự tàn bạo vẫn tồn tại, lại công nhiên xảy ra và có sự chuẩn bị kế hoạch kỹ lưỡng. Các anh mãi nằm sâu trong lòng đất mẹ, thế nhưng nỗi đau và mất mát đối với những người ở lại vẫn hiển hiện, day dứt...
Ngôi nhà nhỏ nằm trong ngõ Thổ Quan, phố Khâm Thiên đáng ra năm ấy sẽ có một cái Tết rộn ràng như bao tổ ấm khác. Buổi sáng ngày Huy lên đường làm nhiệm vụ, con gái đầu lòng bé bỏng vẫn say giấc trong nôi, Quỳnh sửa soạn đồ và tạm biệt chồng: “Anh đi khi nào về vậy?”.
Huy bảo: “Như thường lệ, anh đi công tác chắc vài hôm”. “Lần nào cũng vậy, anh ấy cứ nói với tôi xong là lại cười, hai chiếc răng khểnh vẫn thế, vẫn là thứ khiến tôi nhớ nhất” - vừa nói, cô gái trẻ vừa lấy tay gạt nước mắt, đôi mắt xa xăm thi thoảng khóe môi lại khẽ cười khi nhắc đến kỷ niệm về chồng.
Đã lâu lắm rồi, Quỳnh không ý thức được nước mắt mình chảy lúc nào nữa. Có khi là một buổi sáng, cô bất chợt bật dậy mở tủ lấy quần áo cho chồng như một thói quen. Có khi là giữa đêm, cô nghĩ đến những kỷ niệm thời còn yêu nhau và nhớ Huy đến phát điên, mắt cứ nhòe đi vì biết muốn gặp lại anh thì phải bước vào trong giấc mơ.
Tôi không có thói quen theo dõi facebook cá nhân của bất kỳ ai, bạn bè cũng nói tôi là đứa không có thần tượng. Nhưng từ ngày Huy mất, tôi lại ấn theo dõi facebook của Quỳnh, phần là đôi lúc giấu tên mua vài món đồ ủng hộ bé Bún, phần nhiều tôi cứ cảm giác nếu không theo dõi, chỉ sợ cô gái trẻ ấy sẽ sụp đổ, ngã quỵ, không chịu được thực tại mất đi chàng trai của cuộc đời mình quá sớm, hạnh phúc còn chưa kịp tròn đầy.
Khi rảnh, tôi vào xem ảnh Bún - cô bé càng lớn càng giống bố, từ điệu cười đến cử chỉ, nét mặt và cả đôi mắt to, ánh lên vẻ gan góc, can trường.
Ba Huy yêu Bún lắm, hơn cả mẹ Quỳnh cơ, hôm nào không phải đi trực, ba bế Bún cả ngày không chán. Ba tháng đầu mẹ Quỳnh mất sữa, đêm nào ba cũng dậy vài lần pha sữa cho con. Mới đây Bún đã biết gọi ba rồi, Huy mà còn chắc anh vui lắm.
Vậy mà ba Huy lại bận đi làm nhiệm vụ, nhiệm vụ thật dài, thật xa, không có ngày về. Mẹ Quỳnh sẽ làm mọi cách để miền ký ức của Bún ngập tràn hình ảnh ba Huy, ba lúc nào cũng như ở ngay đây, dõi theo 2 mẹ con...
"Mẹ ơi ba đã về chưa?
Tiếng con thét lên giữa đêm dài tĩnh lặng,
Nhìn đôi mắt thơ ngây lòng em đau quặn thắt,
Ba ngã xuống rồi cho non nước bình yên,
Anh đi rồi còn lại mình em,
Giữa cuộc đời, giữa bao nhiêu mơ ước,
Trọn vẹn chưa, anh đã hứa cùng em làm được,
Tương lai chúng mình, bỏ lại mỗi em sao,
Sau này con hỏi em sẽ chỉ lên cao,
Và kể con nghe sự hy sinh của bố,
Nhiệm vụ, chiến công, không tên, không số,
Chống bè lũ lưu manh lợi dụng nhân dân,
Nếu tuổi đôi mươi có quay lại đôi lần,
Em tin anh cũng dành trọn cho non sông, Tổ quốc,
Đôi mắt anh sáng ngời như ngọn đuốc,
Ngoảnh mặt lại rồi lửa đã cháy ngang lưng,
Ôi bài bi ca có hát vạn trăm lần,
Cũng không diễn tả hết niềm thương chua xót,
Anh nghỉ nhé để đồng đội làm nốt,
Tổ quốc nghiêng mình đón anh ngủ trên tay..."
Chương trình “Lễ Tuyên dương 10 gương mặt trẻ Công an Thủ đô xuất sắc, tiêu biểu” năm nay do Đoàn Thanh niên CATP Hà Nội tổ chức có thêm gương mặt thứ 11.
Hình ảnh Đại úy Phạm Công Huy nằm trang trọng giữa trung tâm, trong vòng tay, hơi ấm của đồng chí, đồng đội - những thanh niên Công an Thủ đô ưu tú.
Buổi lễ diễn ra trang trọng, ý nghĩa và nhiều khoảng lặng. Tôi bắt gặp bác Lâm - bố Huy - với bộ quần áo đen cũ kỹ, ngồi ngay hàng ghế giữa. Đôi mắt người cha sâu thẳm, chốc chốc người lại run lên. Tôi chẳng thể rời mắt khỏi người cha kiên cường ấy, trên tay bác lúc nào cũng thường trực chiếc khăn mùi xoa, thứ mà trước đây bác chẳng khi nào dùng.
Tên Huy được đọc lên đầu tiên, ngân vang, sâu lắng. Cả hội trường lớn không một tiếng động, bác Lâm từ từ đứng dậy, mọi ánh mắt hướng theo.
Tôi chạy nhanh tới đỡ bác, dìu bác lên vị trí nhận kỷ niệm chương. Đôi tay người cha ấy gầy guộc, xanh xao, bọng mắt thâm quầng, tiều tụy. Bác đứng đó ôm Bằng Tuyên dương như ôm di ảnh của Huy, nước mắt lã chã khiến chúng tôi cũng không cầm được cảm xúc. Về tới chỗ ngồi, tay bác vẫn nắm chặt chiếc khăn mùi xoa...
Ngồi cạnh bác tôi chẳng biết nói gì hay an ủi ra sao, tâm trí mông lung ấp úng. Bỗng bác quay sang tôi, giọng mếu máo: “Huy nó chỉ biết chữa cháy, cứu người thôi. Tính nó hiền như đất, không bao giờ có ý nghĩ hại ai, thế mà…”.
Tôi lặng người trong run rẩy: “Dạ, bác hãy tự hào về anh Huy, chúng cháu cũng vậy”. Như phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay ôm lấy tay bác như ôm người cha của mình, nước mắt bác lại chảy dài.
Và tôi cũng vậy…
Một bài viết rất hay và sâu sắc về sự hy sinh của 3 chiến sĩ trong vụ Đồng Tâm. Có lẽ nỗi đau khổ nhât là trong thời bình lại xảy ra những mất mát, đau thương không đáng có. Vợ mất đi một người chồng yêu thương, con mất đi một người cha vĩ đại, đất nước mất đi một chiến sĩ anh hùng. Buồn biết bao khi phải chứng kiến cảnh dân mình tàn sát dân mình, để lại những câu chuyện đau thương sau đó. Tội xin khóc cho những người đã ngã xuống để bảo vệ bình yên cho tổ quốc.
Trả lờiXóaChúng ta càng cảm thấy xót xa cho các chiến sỹ đã hy sinh bao nhiêu thì chúng ta cũng cảm thấy hận bọn đội lốt nhân dân nhóm ĐỒng Thuận kia bấy nhiêu, là bọn ác tặc giết người, chống đối Nhà nước, vụ lợi nhóm và cũng cảm thấy buồn và xót xa khi lại có một đám luật sư ngu dốt đứng ra biện hộ cho những kẻ giết người này.
Trả lờiXóaĐây quả thực là kế hoạch giết người của bọn man rợ nhóm Đồng Thuận.Trong số các đối tượng bị bắt, Nguyễn Văn Tuyển (trú ở xã Đồng Tâm) là một trong những kẻ hung hãn, côn đồ, manh động nhất chống đối lực lượng thi hành công vụ. Theo Cơ quan điều tra, Tuyển đã sản xuất và tàng trữ, cất giấu hung khí, “bom xăng” để các đối tượng ở xã Đồng Tâm sử dụng chống trả lực lượng chức năng.
Trả lờiXóaPhân tích sự việc xảy ra tại xã Đồng Tâm dưới góc độ pháp lý, tôi cho rằng, sự quá khích, manh động, chống đối, chống người thi hành công vụ, gây rối trật tự công cộng… đã thường trực, tiềm ẩn ở xã Đồng Tâm trong suốt thời gian qua. Cụ thể, từ năm 2017, một số đối tượng quá khích đã bắt giữ nhiều chiến sĩ cảnh sát cơ động, cán bộ huyện Mỹ Đức.
Trả lờiXóaThời gian qua, chúng ta đã có nhiều bài học đau xót từ sự manh động, liều lĩnh chống người thi hành công vụ của một số đối tượng ở Tiên Lãng (Hải Phòng), Bình Thuận, Đồng Nai… Mặc dù tất cả những kẻ có hành vi vi phạm đã bị pháp luật trừng trị, xử lý nghiêm, nhưng hiện tượng này vẫn có nguy cơ tái diễn do sự thiếu hiểu biết về pháp luật, sự lôi kéo, kích động của các thế lực thù địch đối với một số người dân.
Trả lờiXóaTự chế quả nổ, bom xăng, trang bị lựu đạn và các loại hung khí nguy hiểm như đao, kiếm, dao… để chống đối, tấn công lực lượng chức năng khiến 3 chiến sỹ Công an hy sinh; đó là hành vi vi phạm pháp luật đặc biệt nghiêm trọng của nhóm người ở xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, Hà Nội.Hành vi sử dụng các loại vũ khí quân dụng, hung khí, bom xăng để chống đối lực lượng thi hành công vụ của nhóm đối tượng ở xã Đồng Tâm là tội ác không thể dung thứ, không thể chấp nhận, đòi hỏi xã hội phải lên án mạnh mẽ, pháp luật xử lý nghiêm minh.
Trả lờiXóaTôi cho rằng, sự việc xảy ra ở xã Đồng Tâm có tính chất côn đồ, có sự tổ chức chuẩn bị gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng, xâm phạm công trình an ninh quốc phòng, kích động những người thiếu hiểu biết pháp luật để trục lợi cá nhân.Không phải đấu tranh với băng ổ nhóm đặc biệt nghiêm trọng, không phải đối đầu với những kẻ buôn ma túy vốn luôn trang bị vũ khí tận răng; mà ở đây là nhóm người tự nhận là “đại diện cho người dân xã Đồng Tâm” đã gây hậu quả hết sức nghiêm trọng khiến 3 chiến sĩ Công an hy sinh trong thời bình thật đau lòng
Trả lờiXóaTôi cho rằng đây không phải là “dân”, mà phải gọi là những kẻ giết người mới đúng bản chất của bọn chúng. Tôi đề nghị pháp luật không thể nương tay với những kẻ không còn tính người này. Các cơ quan có thẩm quyền hãy xử thật công minh, đúng người, đúng tội để làm gương cho những kẻ muốn chống đối đất nước, chống đối nhân dân, để không còn phải chứng kiến cảnh máu của những chiến sỹ Công an vẫn đổ giữa thời bình.
Trả lờiXóaThật đau xót và chia sẻ với gia đình các chiến sỹ.Ngay cả khi triển khai các biện pháp truy đuổi thì lực lượng chức năng vẫn kêu gọi nhóm chống đối hạ vũ khí, đầu hàng, nhưng các đối tượng tiếp tục tấn công từ trong nhà ra. Tổng cộng nhóm đối tượng này ném hai quả lựu đạn vào lực lượng chức năng, trong đó quả đầu tiên phát nổ nhưng không gây thương vong, quả thứ hai không nổ.Khi tổ công tác 3 người, gồm Đại tá Nguyễn Huy Thịnh, Đại uý Phạm Công Huy và Thượng uý Dương Đức Hoàng Quân truy đuổi các đối tượng chạy thì ngã xuống giếng trời giữa hai gian nhà, sâu khoảng 4m. :((
Trả lờiXóaXót xa chứ, đau đớn chứ, ai cũng rơm rớm nước mắt khi sự ra đi của 3 đồng chí, một người tóc đã điểm hoa râm, còn 2 người thì vẫn còn trẻ quá, những đứa bé ấy mãi sẽ không được nhìn mặt cha mình nữa. Không biết có lời nào diễn tả được không nhưng thực là đau xót tột độ, thế mà ngoài vòng pháp luật có những kẻ rêu ra phản động, đòi lật lại vụ án, thực nghiệm hiện trường, xem dân Đồng Tâm là đúng...Thật buồn,đó không là nỗi buồn của 3 gia đình, mà là sự quẳn quại nơi lương tâm của chiến sỹ đồng đội ở lại, và nhân dân cả nước. tôi cũng như kính độc giả ở đây, chỉ muốn pháp luật thật nghiêm, xử thật nặng những tên giết người ấy để những anh linh của 3 chiến sỹ có thể mỉm cười nơi cực lạc
Trả lờiXóa